Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bây giờ điều mà anh ta không muốn nghe thấy nhất chính là Dung Hiểu Hiểu!

Vừa nghe đến tên của cô thì anh ta đã cảm thấy chỗ bị đạp đặc biệt đau.

“Cậu nói chuyện thật là, tôi thấy Lý Tứ đi theo thanh niên tri thức Dung vẫn luôn bận rộn ở dưới ruộng, thật sự là cỏ dại mọc ít đi rất nhiều, nói không chừng là cô ấy đúng là biết rõ cách chăn lợn.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Thím Trần nhìn mọi người nói chuyện, không khỏi buồn bực: “Ôi, bà Chu không phải bà luôn thích giội nước lạnh vào người khác sao? Tại sao lần này lại đứng về phía người ta vậy?”

Bà Chu ưỡn ngực: “Bà thì biết cái gì, tôi là người đầu tiên mà thanh niên tri thức Dung dẫn theo, tôi đã chính tai nghe qua kế hoạch mà cô ấy nói, nếu không phải là Lý Tứ đoạt công thì công trạng này chính là của tôi.”

Mọi người vừa nghe thấy vậy thì lập tức nở nụ cười.

Bà già lười biếng này còn muốn lập công sao?

Nằm mơ giữa ban ngày sao.

Lúc này, tiếng chuông tan làm vang lên.

Toàn bộ mọi người đều ngừng công việc trong tay, mang theo đồ của mình đo về nhà.

Thím Trần vừa đến cửa nhà, chần chờ một chút rồi đi về phía nhà của Sửu Ngưu.

“Chị à, chị có ở nhà không?”

“Có, vào đi.”

Thím Trần đẩy cửa ra đi vào, chỉ thấy bà Dung ngồi trong sân, tay đang làm việc, bà ấy khom người nhìn một chút: “Chị à, tay nghề của chị đúng là tốt, vị kia nhà tôi cũng không có tay nghề tốt như vậy.”

Bà Dung cười cười, nhìn về phía của tiếng nói: “Đừng nói như vậy, lúc đầu tôi còn học theo mẹ chồng của bà mà, tay nghề của bà ấy mới gọi là tốt.”

“Đều tốt đều tốt.”

Thím Trần cười ha ha, nhìn hai gian phòng ở một bên còn trống không, rõ ràng là không người ở nhưng lại rất sạch sẽ, hiển nhiên là có người thỉnh thoảng thu dọn.

Bà ấy nói: “Chị còn nhớ rõ thanh niên tri thức Dung không? Chính là người lúc trước đến đổi mũ trúc.”

“Nhớ.”

Thím Trần nói tiếp: “Hôm qua cô ấy tới tìm tôi, nói là muốn thuê phòng nhà chị.”

Bà Dung trực tiếp lắc đầu: “Không cho thuê, chúng tôi không cho thuê hai gian phòng này.”

“Chị đừng cự tuyệt nhanh như vậy.”

Thím Trần khuyên: “Tôi thấy người đó thật sự không tệ, tới ở cũng sẽ không gây chuyện cũng sẽ không làm hư gian phòng nhà chị, quan trọng nhất là còn có thể nhận được chút tiền thuê nhà.”

Bà ấy thấy bà Dung muốn cự tuyệt thì mở miệng đánh gãy lời nói của bà ấy: “Nếu chị không suy nghĩ vì mình thì cũng phải vì Sửu Ngưu mà suy nghĩ một chút, bây giờ tuổi của thằng bé cũng lớn, quần áo ở trên người đều không còn vừa, thu tiền thuê nhà mấy tháng thì bà cũng có thể làm cho thằng bé một bộ quần áo mới.”

Kỳ thực bà ấy có thể kể tồi tệ hơn một chút.

Bà nội Sửu Ngưu không nhìn thấy, căn bản vốn không biết bây giờ Sửu Ngưu gầy trơ xương như vậy.

Nếu bà ấy nhìn thấy thì buổi tối sẽ mơ thấy cơn ác mộng là Sửu Ngưu không thể sống nổi, còn trẻ mà đã mất.

Nhưng mà bà ấy không dám nói.

Bà ấy cũng biết bà nội Sửu Ngưu sống khó khăn, nói nhiều lời sẽ chỉ khiến cho bà ấy khổ sở hơn.

Bà Dung rất để ý phòng ở.

Nhưng làm sao có thể không thèm để ý cháu của mình?

Vốn là lòng kiên định cũng hơi có chút buông lỏng.

Thím Trần cũng không tiếp tục bức bách, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của bà ấy, nhìn chung quanh một lần: “Sửu Ngưu đâu? Tại áo lại không thấy thằng bé.”

“Hổ Oa Tử gọi thằng bé đi ra ngoài, hai đứa bé này đi với nhau cũng không biết có gây ra chuyện gì không.”

“Sẽ không đâu.”

Thím Trần trấn an: “Bà cũng không biết, mấy đứa nhỏ đó là mấy đứa nhỏ hiểu chuyện nhất trong đại đội của chúng ta.”

Bà Dung cũng không biết, nhưng thím Trần biết.

Mấy đứa bé kia đều đi nhặt củi mỗi ngày, thỉnh thoảng còn thấy bọn nhỏ cõng củi chạy về phía phòng của thanh niên tri thức, không cần đoán cũng biết là đi làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play