Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dung Hiểu Hiểu dừng bước chân: “Vậy anh trở về nói với đại đội trưởng, tôi còn có thể tìm người khác.”
“... Không được.”
Tiêu Cảng gãi đầu một cái.
Dung Hiểu Hiểu tán thưởng nói: “Lựa chọn thông minh, chăn lợn thật sự là nhẹ nhõm hơn nhiều so với việc đi xuống ruộng, chỉ cần cho nó ăn ba bữa cơm, thời gian còn lại muốn làm cái gì thì cũng có thể làm cái đó.”
Tiêu Cảng nghe xong, cảm thấy cũng đúng!
Dù sao thì việc nấu cơm cũng nhẹ nhàng hơn xuống ruộng.
Cũng không phải anh ta chưa từng nấu cơm cho phòng thanh niên tri thức, có lẽ việc nấu cơm cho người và cho lợn cũng không khác nhau là bao?
Nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy đặc biệt may mắn, may mắn là mình đã đi theo thanh niên tri thức Dung, không có trực tiếp cự tuyệt.
Dung Hiểu Hiểu nhìn thấy anh ta nghĩ thông suốt: “Vậy anh có biết tại sao trong phòng thanh niên tri thức có nhiều người như vậy mà tôi nhất định phải tìm anh không?”
Tiêu Cảng nghe xong thì sững sờ, thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
Nhiều người để chọn như vậy, vì sao mà thanh niên tri thức Dung hết lần này tới lần khác lựa chọn anh ta?
Cái đó không phải là…
“Bởi vì anh có tiền.”
Dung Hiểu Hiểu gọn gàng dứt khoát: “Tôi cho anh một cuộc sống nhẹ nhõm, cho nên anh cũng phải đánh đổi một số thứ, nếu như chúng ta thật sự làm chết lợn thì anh hãy bỏ tiền ra bồi thường.”
“...”
Tiêu Cảng có chút im lặng.
Làm nửa ngày, hóa ra là nhìn trúng tiền của anh ta.
Nói thật, anh ta không để vào mắt chút tiền ấy, anh ta không khỏi đắc ý đứng lên: “Tôi có nhiều tiền, nhưng dựa vào đâu mà bắt tôi bồi thường tất cả?”
Dung Hiểu Hiểu nhìn anh ta một cái, quay đi vào trong nhà đại đội trưởng.
“Ôi ôi ôi, tôi bồi thường tôi bồi thường.”
Tiêu Cảng liên tục cam đoan: “Chỉ cần không cần làm ruộng thì bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ bồi thường.”
Anh ta không thông minh, nhưng cũng coi như là đã nhìn ra.
Tại sao đại đội trưởng lại đồng ý cho bọn họ tới chăn lợn, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nhờ thanh niên tri thức Dung.
Thanh niên tri thức Dung là trọng yếu nhất, anh ta chính là một nhân vật nhỏ, một khi thanh niên tri thức Dung mở miệng đẩy anh ta ra thì đại đội trưởng chắc chắn không chút do dự liền đồng ý.
Cho nên vào lúc này, nên nhận thì vẫn phải nhận.
Dung Hiểu Hiểu hừ hừ hai tiếng, xem như hài lòng vì anh ta giác ngộ.
Cô cũng không nói dối. Có rất nhiều người cho cô lựa chọn, nhưng người thích hợp nhất thì chỉ có Tiêu Cảng.
Hơn nữa anh ta còn có tiền, dù sao thì anh cũng có tiền. Muốn chăn lợn nhẹ nhõm thì chuyện tiền thật sự rất quan trọng.
Dung Hiểu Hiểu có thể cung cấp cho anh ta một cơ hội, mà anh ta chỉ cần nhẹ nhõm bỏ tiền ra là được.
Hai người xem như đôi bên đạt được thỏa thuận.
Sáng ngày hôm sau.
Đi tới chuồng lợn, Tiêu Cảng lập tức giậm chân: “Tại sao thúi như vậy, chỗ này cũng quá hôi rồi!”
Trước khi đến thì đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn đặc biệt trao đổi với người cùng giường một phen, suy nghĩ hỏi xem phân lợn sẽ thối đến mức nào.
Cho dù có chuẩn bị kỹ hơn nữa thì cũng sẽ không ngờ đến chuyện này. D
ung Hiểu Hiểu cau mũi một cái, cầm bút viết: “Cần phải thường xuyên dọn sạch sẽ chuồng lợn, định thời gian dọn dẹp.”
Tiêu Cảng hoảng sợ: “Ai... Ai làm?”
Dung Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tất nhiên là hai chúng ta.”
Không chỉ có Tiêu Cảng làm chuẩn bị tâm lý, cô cũng giống vậy.
Sở dĩ chuồng lợn bẩn như vậy là bởi vì sau khi mẹ La Căn bị thương thì cũng không có ai quét dọn, nếu như thường xuyên quét dọn thì cũng sẽ không bẩn như vậy.
Nguy hiểm thật, hai người mặc cũ áo tới, còn đặc biệt tìm khăn để che mũi.
Hai người nhẫn nại thu dọn một giờ, sau đó mới dọn sạch chuồng lợn.
Tiêu Cảng đặt mông ngồi xuống dưới đất: “Mẹ ơi, cuối cùng cũng xong.”
“Anh nên đi cắt cỏ cho lợn rồi.”