Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tất nhiên là cần xem trọng, dù sao chúng tôi cũng không chỉ chăn lợn để bọn chúng sống đến tết xuân.”

Dung Hiểu Hiểu nói: “Cũng chính bởi vì xem trọng cho nên phải để hai người cùng tới xử lý.”

Tiêu Cảng ở một bên nghe chuyện thì như lọt vào trong sương mù.

Vừa nghĩ tới việc chăn lợn phiền toái như vậy, anh ta đang suy nghĩ xem mình có nên từ chối hay không.

Nhưng mà anh ta lại cảm thấy, thanh niên tri thức Dung không giống như một người thích gây chuyện cho mình, nhìn vào nhóm người cùng về đây, cũng chỉ có thanh niên tri thức Dung là sống thoải mái nhất, nếu không thì vẫn nên đi theo cô thôi.

La Kiến Lâm vẫn còn trầm tư.

Dung Hiểu Hiểu tiếp tục thêm thẻ bạc cho mình: “Cháu cùng thanh niên tri thức Tiêu cũng đã thương lượng qua, cũng không cần nhiều điểm công giống thím ấy, một ngày bốn năm điểm công cũng được, nếu như đến khi ăn tết thật sự có thể vỗ béo thêm mấy cân thì cũng có thể cho cháu cùng thanh niên tri thức Tiêu một chút thịt.” Nói xong, cô nhìn Tiêu Cảng nói: “Đúng không?”

“...Đúng vậy.”

Tiêu Cảng hàm hàm hồ hồ, nhìn cô nói chân thật, giống như là hai người thật sự đã thương lượng qua.

Sau khi trầm mặc một hồi, La Kiến Lâm vẫn lắc đầu một cái: “Cả đại đội cũng chỉ có bốn con lợn, trong đó phải giao cho công xã hai con, còn lại thì giết thịt chia cho toàn đại đội, toàn bộ đại đội chừng trăm người quanh năm suốt tháng cũng chỉ trông cậy vào hai con lợn này thì mới được ăn thịt.”

Bốn con lợn này thực sự có ý nghĩa quá lớn với đại đội.

Dù ông ta cảm thấy thanh niên tri thức Dung nói có mấy phần đạo lý nhưng mà ông ta cũng không dám đánh cược.

Nhưng mà đến cùng thì cũng ghi nhớc ở trong lòng, suy nghĩ sang năm khi bắt lợn thì có thể bắt nhiều hơn một chút, để thanh niên tri thức Dung thử một lần.

“Trước khi đến thì cháu đã biết rất khó để thuyết phục đại đội.”

Thanh niên tri thức Dung trực tiếp lấy ra át chủ bài: “Cho nên chúng cháu đã thương lượng, nếu như cuối cùng thật sự làm lợn chết, hoặc là khiến số lượng lợn bị giảm bớt thì cháu cùng thanh niên tri thức Tiêu có thể gánh chịu một phần trách nhiệm, tuyệt đối không có câu oán hận nào.”

La Kiến Lâm nhíu mày: “Mạo hiểm như vậy?”

Thanh niên tri thức Dung cười lắc đầu: “Không phải mạo hiểm, mà là tự tin.”

Cô nhìn Lý Tứ: “Cũng giống như cháu và tiểu đội trưởng đi chỉnh sửa lại việc đồng ruộng, nếu như không chắc chắn thì cũng sẽ không đi thử.”

La Kiến Lâm còn có mấy phần do dự.

Lý Tứ lại mở miệng: “Đại đội trưởng, hay là thử một chút đi? Ngoài mẹ La Căn thì cũng không thể tìm ra được ai nuôi lợn tốt ở trong đại đội cả, dù sao thì cũng giống nhau, tại sao lại không thử chủ ý của thanh niên tri thức Dung một chút?”

Chủ yếu là anh ta đã thấy qua.

Cho nên ít nhiều vẫn rất tín nhiệm thanh niên tri thức Dung.

Hơn nữa thanh niên tri thức Dung cũng đã ưng thuận hứa hẹn, dù nhìn hai người này đều không phải là người thiếu tiền, nhưng người nào biết rõ không có hy vọng còn nhận thiệt hại lớn như vậy.

Chắc chắn là rất tự tin thì mới có thể nói như vậy. La Kiến Lâm cũng nghĩ như vậy. Do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Một phần nguyên nhân là bởi vì không có nhân thủ.

Nói đến thì ai cũng biết chăn lợn, nhưng có thể nuôi lợn tốt thì ngoại trừ mẹ La Căn cũng không có người thứ hai, hơn nữa... La Kiến Lâm thấy đôi mắt kia của Dung Hiểu Hiểu... Mang theo sự tự tin sáng chói.

Có lẽ là cô thật sự có mấy phần tự tin.

Làm trễ nãi một hồi, chờ bọn họ đi ra nhà đại đội trưởng thì cũng đã tối.

Tiêu Cảng xác định không có người sẽ nghe thấy thì mới kỳ quái hỏi: “Tại sao cô lại lôi kéo cùng cô chăn lợn? Nếu chăn lợn quá mệt thì tôi cũng không làm.”

Đúng rồi, anh ta còn chưa mang đồ ở trong giỏ trúc ra.

Chưa từng nghĩ qua, thế mà đi tặng quà cũng rất khó.

“Không muốn làm sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play