Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dung Hiểu Hiểu nói ra: “Tôi nghe nói thím chăn lợn bị té gãy chân, trong khoảng thời gian này chắc chắn phải tìm người khác, tôi cùng thanh niên tri thức Tiêu tự đề cử mình.”

“Các cháu muốn nuôi lợn?”

“Gì?”

Tiêu Cảng trợn tròn mắt.

Anh ta chăn lợn?

Anh ta nói mình muốn nuôi lợn từ lúc nào?

Làm sao anh ta có thể chăn lợn!

Nếu truyền chuyện này về thì không phải anh ta sẽ bị cười chết sao?

“Không, tôi không có...”

“Đúng vậy, kỳ thực người bình thường đều cảm thấy việc chăn lợn rất nhẹ nhàng, chỉ cần dọn dẹp chuồng lợn, cắt cỏ cho lợn ăn là được.”

Tiêu Cảng cùng Dung Hiểu Hiểu đồng thời nói chuyện.

Chờ lời này vừa dứt, Tiêu Cảng không nói gì cả.

Chăn lợn chỉ nhẹ nhàng như vậy sao?

Vậy anh ta làm người chăn lợn cũng không phải là không được.

Dung Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt của anh ta thì khẽ cười rồi nói tiếp: “Nhưng mà nếu muốn nuôi tốt một con lợn thì thật sự rất không dễ dàng, vừa phải lo lắng sợ nó bị bệnh lại phải để nó béo tốt, quanh năm suốt tháng không thể thả lỏng bất cứ lúc nào, bằng không thì cuối cùng cũng như dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng.”

“Đúng vậy.”

Lý Tứ đặc biệt đồng ý: “Những người lắm mồm ở trong thôn đều nói Mẹ La Căn có được một việc làm tốt, nhưng bọn họ cũng không thấy thời điểm mẹ La Căn cực khổ, liền lấy lần trước mà nói, đột nhiên trời mưa như thác đổ, hơn phân nửa là do mẹ La Căn phải chạy đi xem chuồng lợn, cuối cùng thì đã bị ốm đã vài ngày.”

La Kiến Lâm hỏi: “Cháu biết khổ cực mà còn muốn tới chăn lợn sao?”

Dung Hiểu Hiểu lộ ra một chút ngượng ngùng: “Tại vì trước khi về quê chúng cháu không nghĩ là sẽ cực khổ như vậy, chỉ là không có chuẩn bị sẵn sàng ngay từ đầu, bây giờ đã từ từ quen thuộc, cũng có chuẩn bị tâm lý, tất nhiên muốn chăm chỉ làm việc.”

“Ý nghĩ rất tốt.”

La Kiến Lâm nói, lại lắc đầu: “Nhưng mà chuyện nuôi lợn rất quan trọng, trên dưới toàn bộ đội ăn tết cũng chỉ trông cậy vào bọn chúng, cũng không thể có bất kỳ sơ suất nào.”

Dung Hiểu Hiểu lộ vẻ tự tin: “Đại đội trưởng, chú nghe cháu nói, chuyện khác thì có thể cháu không thông thạo, nhưng cháu lại khá thành thạo chuyện nuôi lợn này.”

Một bên, Lý Tứ bỗng nhiên ngồi thẳng.

Đến rồi đến rồi, tới chỗ “chú nghe cháu nói”.

Mấy chữ này không thể không khiến người ta phấn chấn.

La Kiến Lâm cũng hứng thú: “Cháu nói xem.”

“Chú nghe cháu nói, lợn này cùng giống con người, nếu muốn nhanh mập lên thì cần phải ăn đồ có dinh dưỡng, chỉ là cỏ thì cũng chỉ có thể khiến lợn chắc bụng, muốn nó nhanh mập hơn thì cần chú trọng vào dinh dưỡng của chúng hơn nữa.”

“Xem trọng như thế nào?”

“Chú nghe cháu nói, biện pháp này là đơn giản nhất, có thể rửa sạch cỏ rồi đun lên cho lợn ăn, như vậy sẽ giảm bớt xác suất lợn bị nhiễm bệnh, đồng thời có thể hỗ trợ giúp tiêu hoá, để lợn có thể tăng thêm mấy cân thịt.”

“Mấy cân thịt?”

“Chú nghe cháu nói, bao nhiêu là đủ để tăng mấy cân thịt? Nhưng nếu như mài vỏ ốc và vỏ sò thành bột rồi nấu chung với cỏ thì sẽ bổ sung rất nhiều canxi...”

Chăn lợn có khó không?

Dung Hiểu Hiểu cảm thấy rất khó, nhưng có một số việc lại rất dễ dàng.

Trong chuyện này, mấy câu lừa gạt... Không, là nghiêm túc giảng giải, người người cũng nghe rất nghiêm túc.

Dung Hiểu Hiểu không nói quá cẩn thận, mà chỉ nói qua qua.

Nếu nói quá cẩn thận thì rất có thể chỉ có lợi cho người khác, cô nhất định phải lấy được công việc chăn lợn này: “Còn có rất rất nhiều cách, đa số là do cháu đọc được ở trong sách, thật sự là không thể nói hết trong thời gian ngắn, cách thời gian ăn tết còn có nửa năm, bây giờ giao lợn cho chúng cháu, chúng cháu nhất định có thể khiến nó tăng thêm mấy cân thịt.”

La Kiến Lâm cầm tẩu thuốc gõ gõ theo bản năng, kết quả là phát hiện nó đã sớm tắt lửa.

Lý Tứ líu lưỡi: “Chăn lợn còn cần phải chú ý nhiều như thế sao? Tôi nghĩ là chỉ cần cho chúng ăn no là xong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play