Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong lòng vốn đã nín đầy bụng tức giận, nhìn thấy hôm nay Dung Hiểu Hiểu còn được ăn thịt kho tàu thì trong lòng cô ta càng ghen ghét, trực tiếp cầm chén lên ném: “Lương thực của tôi ít như vậy sao? Rõ ràng hơn phân nửa là bột bắp, bây giờ chỉ có ngần ấy sao?”
Dung Hiểu Hiểu ngước mắt, tỉnh táo hỏi: “Cô nói tôi trộm sao?”
Kỳ thực là sau khi nói xong, Dương Quyên cũng cảm thấy hối hận.
Mỗi lần đối đầu với Dung Hiểu Hiểu đều không có chuyện tốt, nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn qua cô ta, cô ta cũng chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: “Tôi cũng không nói vậy, tôi chỉ cảm thấy lương thực của mình ít đi mà thôi.”
“Được thôi, lần sau nấu cơm, trước khi mang đến cho chúng tôi thì cô có thể đếm rõ ràng, như vậy thì cô mới không nói là chúng tôi trộm lương thực của cô.”
Dung Hiểu Hiểu đào hố cho cô ta: “Bằng không thì truyền đi, bảo là thanh niên tri thức mới đến chúng tôi là kẻ ăn trộm.”
Dương Quyên cả kinh trong lòng: “Tôi cũng không có nói bọn họ!”
Dung Hiểu Hiểu giống như cười mà không phải cười: “Cô nói ít đi, tôi cũng không trộm, vậy cô nói xem đây là ai trộm?”
Chiến trường của hai người thật vô vị, chẳng bằng kéo tất cả mọi người xuống nước còn hơn.
Vẫn nhìn bốn phía, càng nói càng hăng hái: “Xem ra là phòng thanh niên tri thức mới đến chúng tôi là kẻ trộm rồi, vậy thì chúng ta cũng nên điều tra thật cẩn thận, cũng không biết báo lên trên trấn thì có nhận được thưởng hay không.”
Quả nhiên, sau khi cô nói ra lời này thì sắc mặt tất cả mọi người đều có chút biến hóa.
Vốn là bọn họ cũng không nên tham dự vào cuộc chiến giữa hai người, chỉ là đơn thuần xem trò vui, mà cũng không biết xen vào nên như thế nào.
Nhưng bây giờ bọn họ lại bị kéo vào cuộc chiến, cảm giác của bọn họ lập tức thay đổi. “Không có chuyện gì cả, đây cũng là hiểu lầm mà thôi.”
Vệ Đông mở miệng đầu tiên: “Dương Quyên, tôi cũng đã thấy lúc cô cầm thức ăn, cũng không có thiếu, hẳn là cô nhớ lộn.”
Dương Quyên đã sớm luống cuống trong lòng, thấy Vệ Đông thay mình giải quyết thì không khỏi cảm kích.
Vệ Đông khẽ gật đầu với cô ta, lập tức nói: “Hiểu lầm thôi, cũng chỉ là hiểu lầm.”
Dung Hiểu Hiểu hơi cong khóe môi: “Thanh niên tri thức Vệ làm gì mà lại gấp gáp xuất hiện như vậy?”
Nói xong, một bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng lẽ anh chính là kẻ trộm lương thực của thanh niên tri thức Dương sao? Đúng nhỉ, đây là anh đang sợ mình bị tra ra được!”
“Cô nói bậy!”
Vệ Đông đỏ mặt, nhìn thấy những người khác đều nhìn qua mình thì anh ta nhanh chóng giảng giải: “Tôi không phải là kẻ trộm, làm sao tôi có thể đi trộm lương thực của thanh niên tri thức Dương được?”
“Đúng đúng, là tôi nghĩ sai rồi, Vệ Đông không có trộm đồ của tôi.”
Dương Quyên khoát tay lia lịa, nhìn thấy người khác bị vu oan thì khóe mắt cũng đau lòng đến đỏ lên.
Tức giận nói: “Cô dựa vào đâu mà đổ oan cho Vệ Đông.”
Dung Hiểu Hiểu gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
Vừa nói cô vừa đặt hộp cơm bằng nhôm lên mặt bàn, tiếp đó đứng dậy đi về phía Dương Quyên, đi thẳng đến trước người cô ta, trong lúc tất cả mọi người chưa phản ứng kịp thì bím tóc của cô ta bị kéo đi, đến mức cô ta không thể không uốn eo ngửa đầu.
Dung Hiểu Hiểu cong khóe miệng cười nhẹ: “Vậy tại sao cô lại dám đổ oan cho tôi? Tôi ăn ngon, cô trêu chọc tôi làm gì? Cô đang ngại bây giờ giống yên bình quá sao? Hay là đang cảm thấy cần có người đến dạy dỗ cô?”
“Đau… Đau.”
Da đầu Dương Quyên đau đến chết, nhìn bộ dáng tươi cười của Dung Hiểu Hiểu thì cũng bị dọa đến mức hai chân như nhũn ra.
Vệ Đông tiến lên, hét to: “Cô mau buông ra...”
“Bốp” một tiếng lớn, đám người chỉ thấy Vệ Đông che lấy phần giữa hai chân ngã mạnh trên đất, đau đến mức cả người đều vặn vẹo, mồm mép run rẩy, không nói nổi một lời nào.
“Xin lỗi, có phải là tôi dùng hơi nhiều sức không?”