Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong, hai người liền đi đến nhà Sửu Ngưu. Kết quả là bà nội Sửu Ngưu rất ít khi đi ra ngoài từ trước đến này cũng không có ở nhà.
“Kì quái, tại sao bà ấy lại ra ngoài?”
Thím Trần buồn bực, đang lo nghĩ có phải bà ấy xảy ra chuyện ở nhà không thì đột nhiên nghĩ tới: “Ôi, thím quên mất chuyện này, hôm nay là Hạ Chí, hôm nay chính là ngày ba của Sửu Ngưu rời khỏi đại đội, vào thời điểm này hàng năm thì bà nội Sửu Ngưu đều ra bờ sông chờ người.”
Nói đến đây, đúng là bà nội Sửu Ngưu thật sự thảm.
Mười bảy, mười tám tuổi đã cùng người nhà tẩu tán, lập gia đình lại sớm để tang chồng, thật vất vả mới nuôi lớn con lại tham gia quân ngũ, kết quả vừa đi liền không có tin tức.
Cũng bởi vậy cho nên mới khóc mù mắt.
Nửa đời sau này của bà nội Sửu Ngưu đều dành để chờ người.
Chờ người nhà bị tẩu tán, chờ con trai bị mất tin tức.
Cũng không biết có thể chờ được hay không.
Thím Trần hỏi: “Nếu không thì tối nay cháu lại đến?”
Dung Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ: “Ngày mai đi, trưa mai cháu lại đến tìm thím.”
“Được được.”
Thím Trần nói: “Vừa vặn buổi tối hôm nay thím sẽ cắt vỏ chăn, trưa mai lại đo kích thước làm áo bông cho cháu.”
Dung Hiểu Hiểu nói cám ơn, mang theo tin tức mình nghe được về phòng.
Ít nhiều cũng có chút cảm xúc ở trong lòng.
Nhưng vẫn còn phải xác nhận lại.
Đồng dạng, cô cũng rất muốn gặp bà nội Sửu Ngưu một lần.
Chỉ cần có ai nhắc đến bà nội Sửu Ngưu thì đều nói bà ấy rất tốt.
Mặc dù mắt của bà ấy không nhìn thấy nhưng mà bà ấy cũng không phải người dễ bị trêu chọc, có thể một mình nuôi lớn con trai, bây giờ lại có thể một mình nuôi cháu trai lớn lên, nếu như không có chút năng lực thì làm sao có thể làm được chuyện này?
Cô đi vào phòng, nghỉ ngơi một chút.
Trước khi mọi người về thì cô đã đốt lửa.
Hôm nay đến phiên Dung Hiểu Hiểu tới làm cơm, may mắn mà có trước đó ở nhà cô cũng đã giúp làm cơm, bằng không thì sợ là ngay cả nhóm lửa cô cũng không biết.
Sau khi tan việc, mọi người đi lấy hộp cơm làm bằng nhôm của mình ra.
Bên trong đựng lương thực của mỗi người, trực tiếp đặt ở trong nồi chưng chín là được.
Đồ ăn cũng đơn giản.
Một ít rau muối, lại xào thêm chút rau quả, không cho dầu vào trong mà chỉ cần cho chút nước vào là được, đây chính là cơm tối của bọn họ.
Khác với mọi người, trong cặp lồng cơm của Dung Hiểu Hiểu còn có thịt kho tàu dư lại từ sáng, cô vừa mở nắp ra thì mùi thịt đã xông ra.
Không chỉ có vị thịt mà còn có mùi thơm của món khác.
Ví dụ như trong hộp cơm của Thịnh Tả Nguyên còn xúc xích đỏ.
Trong hộp cơm của Tiêu Cảng có cá xông khói.
Cũng không chỉ có mình cô ăn một mình nên Dung Hiểu Hiểu cũng không có ngượng ngùng.
Nói đến đây, mấy ngày trước cô cũng ngửi thấy mùi thịt ở trong lồng cơm của mọi người mà cô chỉ có thể nuốt cháo nhạt nhẽo, thèm ăn đến mức kém chút nữa là cô không biết xấu hổ đi lấy ăn. Vẫn là nên dọn ra ngoài sớm một chút.
Sau khi chia cơm hộp xong, Dung Hiểu Hiểu ăn thịt kho tàu trộn lẫn cơm, ăn thơm nức. Cuối cùng thì hôm nay cô cũng không phải người chỉ được ngửi chứ không được ăn.
Dung Hiểu Hiểu ăn ngon, cơm của những người khác cũng không thơm đến mức như vậy.
Vốn là đồ ăn đã không có tư không có vị, bây giờ lại ngửi được mùi thịt nhưng không ăn được, như vậy thì càng không dễ chịu.
Nhất là Dương Quyên.
Từ đầu cô ta cảm thấy ăn cơm cùng những thanh niên tri thức mới có lẽ sẽ rất tốt, nhìn điều kiện cũng không tệ, chắc chắn là đồ ăn cũng sẽ ngon của hơn bọn họ, tất nhiên là cả nhóm sẽ cùng ăn với nhau, vậy thì cô ta cũng có thể chiếm tiện nghi.
Hai ngày trước đúng là như thế.
Ăn được lạp xưởng của Thịnh Tả Nguyên mang tới, lại ăn hoa quả khô do Tiêu Cảng mang tới, nhưng mà sau đó bọn họ lại ăn một mình, không có ý định chia cho những người khác.