Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Miệng thì nói xin lỗi, nhưng mà trên mặt Dung Hiểu Hiểu cũng không có nét hối lỗi nào: “Không phải là do tôi thấy anh là một người đàn ông nên hoảng hốt sao, anh cũng thật là, hai người phụ nữ đang đánh nhau mà anh cũng chạy đến xen vào.”
“...”
Tất cả tập thể đồng chí nam trầm mặc.
Vừa mới kéo bọn họ xuống nước, bây giờ lại trách bọn họ tham dự.
Nhìn thanh niên tri thức Dung hung hãn như vậy, hết lần này tới lần khác lại mang một bộ dáng cười híp mắt, thật đúng là bọn họ không dám trêu chọc.
Dung Hiểu Hiểu quay đầu lại, cặp mắt tịnh lệ kia lại nhìn vào Dương Quyên.
Lúc này đầu Dương Quyên đầy mồ hôi.
Lúc này đau đớn cũng là do sợ hãi gây ra, rõ ràng chỉ là bị Dung Hiểu Hiểu kéo tóc một cái, vậy mà hiện tại cô ta không thể nào chuyển động được, eo đang cong cũng sắp gãy.
Không phải là không muốn giãy dụa mà là cho dù dùng sức thế nào thì cũng không giãy dụa được, biết Dung Hiểu Hiểu mạnh, nhưng cũng không ngờ lại mạnh đến như vậy.
“Cô có biết trước khi xuống nông thôn mẹ tôi dặn tôi thế nào không?”
Mồ hôi lạnh nhỏ xuống, Dương Quyên lắp bắp: “Không, không biết.”
“Mẹ tôi nói, xuống nông thôn thì tuyệt đối không được gây chuyện.”
Dung Hiểu Hiểu buông tay ra, dựng thẳng bờ vai của cô ta, còn thay cô ta sửa sang đầu tóc rối bời: “Nhưng nếu như có chuyện tự tìm tới thì cũng không phải chịu đựng, nên náo liền náo, nên khóc lóc om sòm liền khóc lóc om sòm, chỉ cần nháo khiến đối phương sợ thì làm gì còn người nào đến kiếm chuyện nữa?”
“...”
Dung Hiểu Hiểu trì hoãn, hỏi: “Cô thấy có đúng không?”
“... Đúng vậy, đúng vậy.”
Nước mắt Dương Quyên lập tức nhỏ xuống, sau này cô ta chắc chắn sẽ không dám gây chuyện với Dung Hiểu Hiểu! Dung Hiểu Hiểu vỗ nhẹ bờ vai của cô ta, vui vẻ nói: “Đúng vậy, ăn cơm đi, chậm trễ một hồi như thế, đồ ăn đều lạnh rồi.”
Quay trở lại mặt bàn lần nữa, tiếp tục ăn thịt kho tàu trộn lẫn cơm.
Đúng là thơm ngon!
“A... Ha ha.”
Hạ Gia Bảo gượng cười: “Đúng đúng, đồ ăn đều sắp nguội rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng ăn rồi nghỉ ngơi đi.”
Người người đều có thần sắc quái dị, trầm mặc trở lại ngồi xuống bên cạnh bàn.
Bữa cơm này, đúng là có chút khó nói lên lời.
Phòng nhỏ ở bên kia cách không xa cũng biết được động tĩnh ở bên ngày.
Thạch Nghênh Dung lặng vui sướng: “Đáng đời, đụng tới kẻ khó chơi đi! Nhìn Vệ Đông cùng Dương Quyên thảm hại chưa kìa, thật là thích.”
Cô ta và hai người này đã ở chung trong một thời gian dài, trước kia đã ăn không ít thua thiệt.
Dương Quyên là kiểu người không muốn thấy người khác sống tốt, cũng không quan tâm việc mình có lý hay không, thỉnh thoảng hay thích bới móc.
Lúc cô ta gấp gáp muốn ra tay thì Vệ Đông liền xuất hiện ra mặt thay cho cô ta, nói cái gì mà “Hiểu lầm thôi, Dương Quyên cũng không cố ý”, cũng là mấy lời nói nhảm.
Bây giờ thì tốt rồi, nhìn hai người này xui xẻo thực sự là quá sảng khoái.
“Tôi nói với cô rồi.”
Thạch Nghênh Dung lặng lẽ nói: “Mặc dù dáng người Vệ Đông đẹp nhưng mà thực ra anh ta là người xấu nhất, anh ta cùng Thái Thiếu Anh từ một chỗ tới, mặc dù không nói gì nhưng người nào mà không biết hai người họ làm một đôi chứ? Kết quả thì sao, ăn trong chén nhìn trong nồi, vừa cùng Thái Thiếu Anh làm quen vừa cùng Dương Quyên mập mờ, rõ ràng chính là Vệ Đông bất trung, tất cả mọi người lại nói Thái Thiếu Anh không chịu được khổ cực ở nông thôn, bỏ Vệ Đông gả cho người trong đội.”
Thạch Nghênh Dung nói đến mấy chuyện này, Bạch Man làm sao có thể không biết?
Đời trước chuyện của ba người bọn họ rùm ben như vậy, chỉ có điều lúc đó cô ta ở trạng thái ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không quá chú ý.
Cô ta cũng không thèm để ý đến ba người này. Mà chỉ đặt tầm mắt vào Dung Hiểu Hiểu nơi xa đang dùng cơm.