Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà thím Trần cùng nhà họ Qúy tương đối mới, nhưng vật liệu thì không tốt bằng nhà Sửu Ngưu.
“Thật ra đây là nhà tổ của bà nội Sửu Ngưu, trước kia nhà họ Qúy đã đánh chủ ý lên nhà họ, bà nội Sửu Ngưu cắn chết không để, nhà họ Qúy cũng không chiếm được tiện nghi.”
Kỳ thực không chỉ nhà họ Qúy, ngay cả nhà chồng bà ấy cũng từng có ý đồ.
Bằng không thì cũng sẽ không xây nhà ở đây.
Chỉ có điều là nhà chồng cô cũng không có da mặt dày như vậy, chủ nhà cũng đã trở về, không thể mãi nhớ thương không thả.
Dung Hiểu Hiểu dường như rất kinh ngạc: “Nếu như đây là nhà tổ của bà nội Sửu Ngưu thì tại sao nhà họ Qúy lại dám đánh chủ ý lên nhà họ?”
“Đó là chuyện của hai mươi mấy năm trước.”
Thím Trần cũng nhớ về năm đó, ít nhiều có chút cảm khái: “Mấy năm kia thiếu lương thực, phần lớn dân cư của thôn Hồng Sơn đều rời nhà chạy nạn, có thể mang đồ theo nhưng mà không thể mang theo nhà được...”
Chậm rãi nói về chuyện năm đó.
Từ khi thôn Hồng Sơn không có người cho đến sau này khi có một ít cư dân chuyển đến.
Sở dĩ bọn họ chọn vị trí này là vì thứ nhất là ngay lúc đó thôn Hồng Sơn đã không còn bao nhiêu người, hơn nữa bên này cũng còn nhà chưa có người ở.
Nếu có thể chiếm được một gian phòng mà không có ai ở thì ai sẽ cự tuyệt?
Tuy rằng nhà chồng thím Trần cùng nhà họ Qúy xây nhà ở đây cũng đều đã nghĩ mỗi nhà lấy một nửa nhưng mà ai cũng không ngờ đến, bà nội Sửu Ngưu sẽ trở về.
“... Lúc đó bởi vì chuyện gian phòng của nhà họ Dung mà đã náo loạn rất lâu, bà nội Sửu Ngưu náo chuyện này cũng không sai, đây là nhà nhà của bà ấy cho nên ai cũng không chiếm được.”
Thím Trần cũng gả tới vào đúng lúc đó cho nên cũng nhớ rõ: “Nói đến đây thì cũng thấy số của bà nội Sửu Ngưu cũng khổ, cả một nhà như vậy mà cuối cùng cũng chỉ còn lại bà ấy trở về, bà ấy nói, nhà của họ Dung tuyệt đối không thể rơi vào tay của người khác, bà ấy còn phải ở lại để đợi tin tức của người nhà.”
Dung Hiểu Hiểu nghe đến đây thì trong lòng cũng tính toán được.
Thím Trần còn đang tiếc cho nhà họ Dung: “Dù sao thì cũng đã đợi hơn hai mươi năm mà vẫn không có chút tin tức nào, nếu như người vẫn còn sống thì dù cho không quay về thì cũng phải gửi thư về chứ, có phải không? Không thấy người, cũng không có tin tức gì, kỳ thực hẳn là trong lòng bà ấy cũng biết rõ, chỉ là không muốn tin tưởng thôi.”
Nghe đến đây, Dung Hiểu Hiểu cũng cảm thấy rất kỳ quái: “Người quay về giống như bà nội Sửu Ngưu có nhiều không? Những gia đình khác cũng đều không đợi được tin sao?”
“Không có một phong thư tin tức nào cả, nhưng mà những năm này cũng có một số người trở về.”
Thím Trần nói: “Nhưng mà phần lớn những người này đều đã lập gia đình ở bên ngoài, sau khi trở về thăm người thân thì cũng rời đi.”
Dung Hiểu Hiểu nhăn mày.
Cô không biết những người khác có gửi tin về hay không, nhưng mà ba cô đã gửi vô số lần, sau khi gửi đi thì vẫn không có chút tin tức nào.
Nhưng vì sao mà thôn Hồng Sơn lại không nhận được tin của ba cô?
“Thím nói những lời này cũng chỉ vì muốn nói cho cháu biết bà nội Sửu Ngưu coi căn nhà này là thứ rất quan trọng.”
Thím Trần lôi kéo tay của cô: “Hai gian phòng bên trái kia là do bà ấy vẫn một mực giữ lại cho hai người anh em, lo lắng bọn họ trở về sẽ không có chỗ ở, cho dù cháu có đưa tiền thuê nhà thì cũng chưa chắc bà ấy cho cháu đến ở.”
“Thím à, thím có thể dẫn cháu đi hỏi thử bà nội Sửu Ngưu không?”
“Được.”
Thím Trần không cự tuyệt: “Vậy bây giờ chúng ta liền đi qua, bình thường bà nội Sửu Ngưu đều ở nhà, rất ít đi ra ngoài.”