Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tại sao có thể là đối tượng, nhà bọn họ hận không thể sai bảo con trai lớn như trâu bò, làm sao cam lòng cho cậu ta cưới vợ.”

Dung Chinh Chí?

Trong nháy mắt Dung Hiểu Hiểu không còn buồn ngủ, hiếu kỳ thăm dò đánh giá.

Đây chính là nam chính bên trong truyện mà.

Làm sao cô có thể không hiếu kỳ?

Kết quả là khi nhìn thấy thì trong nháy mắt Dung Hiểu Hiểu trở nên vui vẻ.

Đồng chí nữ ở bên cạnh Dung Chinh Chí là ai?

Không phải là Bạch Man sao.

Hai người vai sóng vai đi ở trên đường nhỏ trong nông thôn, không thấy hai bọn họ đang trò chuyện, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí khác biệt tràn ngập xung quanh hai người họ.

Nữ chính hạ thủ thật nhanh, lúc này mới có mấy ngày mà đã cùng nam chính đi chung một chỗ.

Xe bò vượt qua bọn họ, rõ ràng hai người họ đang đi trên đường nhỏ cũng không có ý định đi nhờ xe.

Dung Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy tình yêu rất hại người.

Rõ ràng có xe không ngồi, trời rất nóng mà lại chọn đi ở dưới mặt đường rất nóng, mồ hôi cũng sắp thấm ướt hết sau lưng, hết lần này tới lần khác còn khiến họ vui vẻ chịu đựng. Đại khái đây chính là tình yêu.

“Thím Trần, thím có ở nhà không?”

Trong sân truyền đến tiếng gọi, thím Trần mở cửa sân ra, nhìn người tới thì lập tức nở nụ cười: “Mau mau, đi vào uống miếng nước cho mát.”

Dung Hiểu Hiểu đi theo vào cửa, tiếp nhận nước uống một ngụm rồi nói ý đồ đến: “Thím à, cháu lại phải tới làm phiền thím.”

“Nhìn cháu nói kìa, nào có chuyện phiền phức hay không chứ?”

Thím Trần cười, khóe mắt có mấy đường vân nhỏ, bà ấy còn ước gì thanh niên tri thức Dung tới làm phiền.

Bán trúc mũ bán bông, nhóm thanh niên tri thức chưa từng ép giá, bà ấy còn có thể bán được với giá cả tốt nhất.

Nhìn thấy trong tay cô mang theo vải vóc, bà ấy chủ động hỏi: “Đây là cháu muốn làm quần áo và chăn đệm sao? Nếu cháu tin tưởng thì cứ để thím làm, nếu nói về thêu thùa thì thím không dám nhận hạng nhất, nhưng cũng không có mấy người có thể so được với thím.”

“Vậy thì cám ơn thím.”

Dung Hiểu Hiểu lấy ra quà mà mình đã chuẩn bị xong.

Phân ra hai lạng đường đỏ.

Dù sao thì đường đỏ cũng là đồ tốt, không có ai là không thích.

Quả nhiên, thím Trần cười đến mức nở hòa, đầu tiên là từ chối mấy lần, cuối cùng vẫn nhận lấy, bà ấy vỗ ngực nói: “Một tuần lễ là thím sẽ làm xong cho cháu, đến lúc đó thím sẽ đưa qua cho cháu.”

“Được.”

Dung Hiểu Hiểu thanh thúy đồng ý: “Nếu thím không bận thì cháu trở về nói với những người khác một chút, hẳn là bọn họ cũng phải làm một chiếc áo bông.”

“Không vội vàng không vội vàng.”

Thím Trần vội vàng nói: “Khả năng thêu thùa của hai đứa con dâu thím cũng không tệ, nếu bọn họ muốn may thì có thể bảo hai con bé làm.”

Hai người lại nói chuyện thêm mấy câu, Dung Hiểu Hiểu nhìn một chút, cô nói: “Thím à, lần này cháu tới cũng là muốn nhờ thím một chuyện, thím cũng biết là phòng bên kia thực sự quá chật, cháu muốn dời ra ngoài ở.” Thím Trần lập tức hiểu rõ: “Thế cháu tìm được chỗ nào chưa?”

“Rồi ạ.”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu: “Cháu thấy nhà Sửu Ngưu vẫn còn phòng trống, có thể hỏi giúp cháu một chút được không?”

“Nhà Sửu Ngưu sao?”

Thím Trần khẽ nhíu mày: “Đúng thật là nhà Sửu Ngưu không tệ, nhà bọn họ có tất cả bốn gian gian phòng, hai nhà bếp, cũng chỉ có một lớn một nhỏ là Sửu Ngưu cùng bà nội ở phía bên phải, mấy căn phòng ở phía bên trái đều trống không.”

Dung Hiểu Hiểu nghe xong càng thích.

Hai bên trái phải tách ra, vừa vặn có không gian nhỏ cho riêng mìn.

“Nhưng mà.”

Thím Trần nói tiếp: “Chưa chắc là bà nội của Sửu Ngưu đồng ý, hẳn là cháu đã nhìn ra rồi? Mặc dù nhà Sửu Ngưu được xây bằng gạch ngói, nhưng đặc biệt cũ kỹ, đã xây dựng trước các căn nhà khác ở xung quanh rất nhiều năm.”

Ba bộ viện trong cùng một miếng đất, quả thật là có thể nhìn ra sự khác biệt ở trong đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play