Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dung Hiểu Hiểu đi đến trước quầy, hỏi: “Chị à, bao nhiêu tiền một cân đường đỏ.”

Nhân viên bán hàng buông việc trong tay xuống, đứng lên: “Năm mươi xu một cân, cần phiếu.”

Dung Hiểu Hiểu lấy tiền cùng phiếu từ trong túi ra: “Hai cân.”

Nhân viên bán hàng quay đầu đi lấy.

Trong lúc Dung Hiểu Hiểu chờ đợi, vừa hay nhìn thấy một cái người nhà nông cõng giỏ trúc bịt kín đi vào căn nhà nhỏ ở bên cạnh, chờ lúc đi ra thì đã không còn đồ ăn ở trong giỏ trúc.

Cô không khỏi kỳ quái nói: “Cung tiêu xã còn mua đồ ăn sao?”

Giả Cúc cân xong đường đỏ thì đặt ở quầy: “Đương nhiên.”

Nói xong thì đánh giá người trước mặt: “Cô là người mới đến sao? Chẳng lẽ cung tiêu xã bên kia của các cô không mua đồ ăn sao?”

Dung Hiểu Hiểu lắc đầu, cô thật không biết.

Chủ yếu không biết là vì trong nhà cũng không trồng rau, muốn bán cũng không bán được, chẳng những không có để bán mà còn không có gì để ăn.

Trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ vui mừng.

Cô vốn cho rằng muốn bán đồ thì chỉ có để vụng trộm bán cho người khác, nếu không thì phải mạo hiểm đi chợ đen.

Nếu có đường tắt chính quy thì đến cung tiêu xã sẽ càng đảm bảo hơn.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Chị à, nếu như bên này tôi có một chút khoai tây, thì bên này mua với giá bao nhiêu?”

“Ba xu một cân.”

Giả Cúc nhìn vẻ mặt cô một chút: “Nhưng mà cung tiêu xã sẽ không mua khoai tây của các cô, đó đều là rau quả cùng đồ ăn do xã bán ra, cung tiêu xã sẽ không mua đồ cá nhân.”

Dung Hiểu Hiểu nghiêm túc nghe.

Có rất nhiều thứ mà cô không hiểu ở thời đại này.

“Nhưng mà..”

Giả Cúc nhìn chung quanh một chút, rất nhỏ giọng nói: “Nếu chỗ đó cô có rau quả lương thực thì chỗ tôi có một người quen chắc chắn sẽ mua, giá cả cũng sẽ cao hơn so với cung tiêu xã một chút.”

Dung Hiểu Hiểu nghe xong thì buồn cười.

Cái này sợ là không phải là người quen muốn mua mà là do bản thân cô ta muốn.

Xem ra cư dân trên trấn cũng thật sự thiếu đồ, đồ cũng sẽ có định lượng, nếu không có chút biện pháp thì thực sự không đủ ăn.

Trong lòng nghĩ rõ ràng, trên mặt lại không biểu lộ ra điều gì: “Được rồi, chờ tôi được phân lương thực thì sẽ mang đến chỗ chị.”

Đến cùng có đưa hay không thì cũng là chuyện sau này.

Giả Cúc cũng biết chắc chắn không thể lập tức bàn giao dịch, nếu làm quá nhanh thì sẽ khiến cô cảm thấy bất an: “Được rồi, cô còn muốn mua gì không?”

“Muốn đi kéo vải về làm bộ áo bông cùng chăn đệm.”

Giả Cúc do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói: “Ở đây còn có một chút vải bị lỗi, cố có thể cầm lấy đi làm chăn bông, giá cả vẫn vậy không cần phiếu, cô có muốn hay không?”

“Muốn!”

Dung Hiểu Hiểu cười, đôi mắt giống như vầng trăng: “Cảm ơn chị.”

So với tiền thì phiếu có ít hơn, đụng tới loại cơ hội tốt này thì làm sao cô sẽ bỏ lỡ.

Mua vải cùng đường đỏ, Dung Hiểu Hiểu sung sướng rời đi.

Giả Cúc nhìn bóng lưng của cô, cũng không biết mình bỏ ra chỗ vải lỗi này có đúng hay không.

Phần vải này là cô ta cố ý để lại cho vợ em trai, bây giờ lại bán cho người khác, chắc chắn em vợ sẽ có ý kiến, nếu như sau này có thể mua được lương thực ở trong tay cô thì còn tốt, nếu như không mua được, thì thật đúng là thua lỗ lớn.

Dung Hiểu Hiểu không biết cô ta nghĩ gì.

Mang theo đồ vật thắng lợi trở về, cô đã thỏa mãn ham muốn ăn uống cũng đã thể nghiệm khoái hoạt mua sắm, bây giờ sắc trời còn sớm như thế, trở về còn có thể nghỉ ngơi một chút. Ngồi trên xe bò đi đường trở về, lắc qua lắc lại kém chút nữa là ngủ.

Đúng lúc này, trên xe bò đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

“A, đây không phải là Dung Chinh Chí sao? Đồng chí nữ bên người anh ta là ai vậy? Chẳng lẽ là đối tượng?”

“Chưa từng nghe ai nhắc đến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play