Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Tứ hít sâu một hơi, thúc giục: “Thanh niên tri thức Dung, chúng ta tiếp tục thôi, cô xem một chút xem những hố này như thế nào?”

Dung Hiểu Hiểu nhìn kỹ một chút, sau đó gật đầu: “Rất tốt, tiểu đội trưởng nắm được rất nhanh, không cần đo mà cũng biết đại khái kích thước.”

Lý Tứ cười cười: “Vậy là được, tôi sẽ làm theo cái này.”

Dung Hiểu Hiểu đi theo phía sau anh ta, hỏi: “Tiểu đội trưởng, ngày mai tôi có thể xin phép nghỉ hay không? Tôi nghe nói trên trấn có thư viện, tôi muốn đi xem.”

“Được chứ.”

Lý Tứ không nói hai lời liền đồng ý.

Từ trước đến nay anh ta luôn tôn trọng người có học thức, nhất là những người có bản lĩnh thực sự như thanh niên tri thức Dung, nhìn một chút rồi nói mấy câu liền giúp đại đội của bọn họ thu hoạch được nhiều như vậy, nhưng mà chỉ là xin phép nghỉ một ngày, không phải chuyện gì quan trọng.

Cứ như vậy, Dung Hiểu Hiểu lại có thể lười biếng một ngày.

Nhưng mà đáng tiếc là, cho dù là ngày hôm sau cô nghỉ nhưng vẫn phải dậy từ sáng sớm, bằng không thì cô không thể ngồi xe bò lên trấn, cái giá của ngủ dậy muộn chính là đi bộ lên trấn.

Nghĩ nghĩ, cô vẫn lựa chọn dậy sớm.

“Nếu như có xe đạp thì tốt rồi.”

Gian khổ từ trên giường bò dậy, Dung Hiểu Hiểu lẩm bẩm.

Cô không nhịn được mà tính lại số tiền có trong tay, cuối cùng chỉ có thể than thở.

Cũng không ít tiền, nhưng sau khi mua xong thì cô có còn phải mua gì nữa đâu?

Huống chi muốn mua xe đạp thì còn phải có phiếu, cô cũng không biết đi chỗ nào kiếm.

Thu thập một phen, trong ánh mắt hâm mộ của những người khác, cô ra khỏi đại đội.

Không bao lâu liền bắt kịp xe bò, một đường lắc lư lên trấn.

Đầu tiên là đi bưu cục gửi về nhà một lá thư, sau đó Dung Hiểu Hiểu đi vào tiệm sách trong trấn. Đáng tiếc là ở đây có rất ít loại sách, căn bản là không tìm được loại sách mà cô muốn.

Ra khỏi tiệm sách thì cô lại đi dạo ở xung quanh, nhìn đồng hồ, đến giờ thì đi vào tiệm cơm quốc doanh.

“Đừng chen lấn, mau gọi đồ ăn.”

“Phiếu lương thực bốn lạng gạo, mười hai xu.”

“Đây là thịt kho tàu cá chép của ai, mau mau bưng đi.”

Dung Hiểu Hiểu không nói hai lời, vùi đầu chen vào, nói với nhân viên nữ: “Hai cái bánh bột mì, một bát thịt kho tàu.”

“Bánh bột mì phiếu gạo hai lạng, 5 xu, thịt kho tàu một tệ tám.”

Dung Hiểu Hiểu hít vào một hơi, lần đầu tiêu một tệ tám mà đau lòng.

Nhưng mà dù có đau lòng thì cũng phải ăn ngon một bữa!

Giao tiền cùng phiếu xong thì liền chờ ở xung quanh, trong không khí, mùi thơm đồ ăn chui vào mũi, kém chút nữa là khiến cô chảy nước miếng.

Cũng may, tốc độ của đầu bếp ở đây rất nhanh.

Đợi khoảng mười phút đồng hồ đã được bưng ra ngoài, Dung Hiểu Hiểu nhanh chóng nhận lấy.

Một bát đầy ắp thịt kho tàu, cộng thêm hai cái bánh bột mì còn lớn hơn bàn tay của người trưởng thành.

Trong chớp nhoáng, Dung Hiểu Hiểu cảm thấy tiêu tiền rất đáng. Mặc dù đắt hơn một chút nhưng mà số lượng lại rất nhiều.

“Ôi...”

Cắn một miếng thịt kho tàu, Dung Hiểu Hiểu càng thỏa mãn.

Đã có nhiều lại còn ngon, tay nghề của đầu bếp đúng là rất được!

Vừa ăn Dung Hiểu Hiểu vừa cảm thấy mình có chút áp lực, nếu chưa được ăn qua thì thôi, bây giờ nếm được mỹ vị thì sau này chắc chắn cô sẽ không nhịn được mà tiếp tục đến tiệm cơm quốc doanh.

Lần một lần hai không quan trọng, nhưng mà cô cũng không thể đến quá nhiều lần được.

Nhưng muốn khiến cô từ bỏ mỹ thực thì là chuyện càng không khả năng.

Ăn thịt kho tàu và bánh bột mì, ăn đến căng bụng, trong chén còn thừa lại nửa chén nhỏ thịt kho tàu.

Dung Hiểu Hiểu tiêu hai xu mua túi giấy, tiếp đó thì đi đến chỗ cung tiêu xã.

Đáng tiếc là lần này vận khí không tốt.

Bên trong cung tiêu xã không nhiều người, xem ra cũng không có gì mới mẻ. Xem ra là không được ăn bánh ngọt thơm ngon rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play