Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Tứ nhìn một chút: “Được, tôi nhớ rồi.”
Nói xong liền cầm cuốc bắt đầu bận rộn đào hố.
Cứ như vậy một người ở phía trước chỉ huy một người ở phía sau đào.
Hai người phối hợp rất ăn ý. Dù sao cũng không chỉ phối hợp một hai ngày, làm sao có thể không ăn ý được?
Trải qua mấy ngày này, nhiệm vụ lớn nhất của Dung Hiểu Hiểu chính là chỉ đạo.
Cô cũng không phải là không thể cùng đào, nhưng cô nói miệng đắng lưỡi khô không phải là vì bớt làm một chút sao?
Thuật nghiệp hữu chuyên công, mọi người nên làm tốt nhiệm vụ của mình mới là chuyện tốt nhất.
Dung Hiểu Hiểu cũng không để ý đây có phải là cô đang đi lừa gạt hay không, nhưng mà mấy ngày nay cô cũng mang theo Lý Tứ đi đào hố khắp nơi.
Đào hố cũng không quá sâu, chủ yếu là thiết lập một chỗ để cỏ dại không mọc lan tràn khắp nơi cùng nhau.
Trước khi bắt đầu thí nghiệm thì cô cũng đã nói với đại đội trưởng những phương pháp này cũng không thể giải quyết trăm phần trăm việc cỏ dại mọc lên, nhưng có thể tạo ra tác dụng ức chế nhất định.
Đào xong một hố, Lý Tứ đứng thẳng dậy, đưa tay cầm mũ trúc xuống xem như cây quạt mà phẩy phẩy gió, anh ta nhìn vùng đất ở xung quanh, một mặt mừng rỡ nói: “Nhìn kìa, chúng ta cố gắng mấy ngày nay thật đúng là có được thành quả.”
Nếu nhìn riêng từng khu thì sẽ không nhận ra điều gì. Chỉ khi đặt hai mảnh đất chung với nhau so sánh thì mới nhìn ra.
Lần trước tập thể nhổ cỏ là vào năm ngày trước, bọn họ đã đặc biệt vạch ra một khu vực xem như khu tạm thời, khi so sánh mảnh đất này cùng mảnh bên cạnh thì có thể nhìn ra bọn họ làm việc mấy ngày nay có thành quả.
Cỏ dại sinh sôi rất nhanh, sau năm ngày mảnh đất kia đã có không ít cỏ dại, cần phải sắp xếp người đến nhổ. Mà ở khu vực tạm thời bên này cũng có cỏ dại, nhưng ít đi rất nhiều.
Lý Tứ tính toán một chút ở trong lòng, ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa sức lao động.
Có thể phân phối những người lớn tuổi đến nhổ cỏ, bọn họ không đi làm ruộng được, ngày bình thường chỉ có thể nhổ cỏ hoặc phơi thóc lấy công.
Đại đội trưởng có chiến hữu đang làm lãnh đạo ở nhà máy đồ chơi, mỗi tháng đều phân phối một chút việc thủ công cho đại đội bọn họ.
Làm thủ công cũng không kiếm được nhiều tiền.
Nhưng dù có ít tiền hơn nữa thì cũng coi như là trợ cấp cho đại đội.
Lực lượng lao động còn lại cũng có thể làm nhiều việc thủ công hơn, hàng năm đều có thể kiếm được nhiều hơn một chút.
Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, Lý Tứ cảm thấy thanh niên tri thức Dung rất tốt: “Đợi buổi tối tôi liền đi tìm đại đội trưởng, đã có hiệu quả, vậy sẽ xem xét làm thêm ở xung quanh.”
Dung Hiểu Hiểu không có ý kiến. Lúc này, trên đường nhỏ ở sườn núi có mấy người vội vã chạy qua. Lý Tứ nhìn thấy, hô lớn: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Trong đó có một người trẻ tuổi trở về hét: “Mẹ La Căn té gãy chân, chúng tôi phải đưa bà ấy đến trung tâm y tế ở thị trấn.”
Lý Tứ cả kinh: “Tại sao lại không cẩn thận như vậy? Có nghiêm trọng không.”
Nhưng mà không ai trả lời anh ta, toàn bộ đều nhanh chóng chạy về phía trước.
Lý Tứ do dự một chút, nhưng mà không có đi theo, nhiều người đưa mẹ La Căn đi bệnh viện như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề, anh ta thở dài nói: “Nếu như gãy chân thì cũng không biết sau này phải làm sao.”
“Trên trấn có trung tâm y tế, nếu được chữa trị kịp thời thì sẽ không sao cả.”
Dung Hiểu Hiểu an ủi, bây giờ có thể điều trị được, chỉ là tiền điều trị chắc chắn không ít, không biết người ta có bỏ tiền ra không.
“Hi vọng thôi.”
Lý Tứ có chút phát sầu: “Không biết mẹ La Căn sẽ dưỡng vết thương này trong bao lâu, đàn lợn của bà ấy không thể không có người chăm sóc, không được, buổi tối tôi phải nói chuyện với đại đội trưởng.”
Dung Hiểu Hiểu nhíu mày.