Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thậm chí cũng trách lên người bà Dung. Nếu như bà Dung trở lại sớm thì bọn họ cũng sẽ không xây nhà ở đây.
Còn có thể tìm những căn nhà trống khác ở trong thôn, giống như là nhà lão La vậy, không làm gì lại được ba gian phòng.
Dù có tức hơn đi nữa thì bây giờ cũng phải gạt ra nụ cười nói: “Chú hai của cháu tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi nhà cháu, một tháng sẽ trả hai ba mươi xu tiền thuê nhà, chỉ ở một thời gian ngắn trước đã, chờ sau này nhà thím sẽ dọn ra ngoài, như vậy có được không?”
Đừng nói hai ba mươi xu, cho dù là một xu thì bà ta cũng không nỡ dùng.
Nhưng mà con trai nói không sai, cứ chuyển vào trước rồi lại nói, đến lúc đó cho dù không rời khỏi đây thì đối phương còn có thể đuổi bọn họ đi sao?
Nếu thật sự bị đuổi đi thì bọn họ có thể nói là đã trả tiền thuê nhà mấy năm.
Cho dù bọn họ không đưa thì cũng chẳng có ai biết chuyện này ngoại trừ bọn họ?
Đây cũng là nguyên nhân Mã Xuân Hoa muốn tìm Sửu Ngưu.
Sửu Ngưu là một đứa bé cho nên dễ lừa gạt hơn chút, đến lúc đó đến chỗ của bà Dung, chỉ cần cháu trai bà ấy kiên trì thì người làm bà nội còn có thể từ chối sao?
Bà ta đưa tay lấy ra chút bánh kẹo ở trong túi ra: “Đây, cho cháu ăn.”
Kẹo ở trong tay đã bị tan ra một chút, nhìn sền sệt có chút bẩn.
Nhưng mà đối với một đứa nhỏ mà nói thì đúng là bánh kẹo có sức hút. Sửu Ngưu đưa tay ra, tiếp đó… trực tiếp đẩy cửa nhà, không thèm để ý đến bà ta.
“Cái thằng nhãi này!”
Mã Xuân Hoa tức giận, giận dữ hét lên: “Đồ khốn kiếp, ai mà quan tâm đến nhà mày chứ? Nhiều năm vào ở như vậy, đã chết bao nhiêu người rồi? Tôi cũng muốn xem xem, hai bà cháu các người...”
“Bùm” một tiếng vang thật lớn, dọa Mã Xuân Hoa chưa nói xong mà đã xoay người chạy đi.
Không chạy thì không được, cái ghế đã bay từ bên trong ra.
Bà Dung lại là một người mù, lỡ như ném trúng bà ta thì cũng chỉ có thể trách bà ta có mắt mà cũng không biết trốn.
Nhanh chóng chạy về nhà, Mã Xuân Hoa lại không nhịn được có chút hối hận.
Tại sao lại không nín được chứ?
Bây giờ đã làm bà Dung mất lòng, vậy nhà cho con trai bà ta kết hôn phải tính làm sao đây?
Sửu Ngưu mang cái ghế vừa bị ném đi về, còn nói: “Bà nội, lần sau đập trước khi bà ném thì cứ hỏi cháu, cháu biết vị trí của bà ta, đảm bảo là bà sẽ ném trúng.”
Bà Dung cười: “Cháu đúng là tiểu quỷ tinh nghịch.”
Sửu Ngưu mang theo cái ghế ngồi ở bên người bà nội, cầm dao nhỏ cắt que trúc thành từng mảnh nhỏ: “Ai bảo bọn họ luôn đánh chủ ý vào nhà chúng ta, cho dù nhà chúng ta có trống không thì cháu cũng không cho bọn họ vào ở.”
Bà Dung thả giỏ trúc được bện xong một nửa, bà nhìn theo phía phát ra tiếng nói, chậm rãi nói: “Sửu Ngưu, cháu phải nhớ kỹ, vô luận căn nhà này có như thế nào thì cũng không được để người khác lấy đi.”
Trong lời nói mang theo chút đau lòng: “Bằng không thì người nhà bà nội sẽ không tìm được chốn về.”
Không biết nhà họ Quý có thật sự bỏ tiền ra thuê hay không, cho dù có thật là như vậy thì bà ấy cũng không cho thuê.
Nếu không thì chẳng phải khi anh em của bà ấy về nhà sẽ không có chỗ ở sao?
“Bà nội, Sửu Ngưu hiểu rõ!”
Sửu Ngưu nghiêm túc gật đầu.
Cậu bé chưa thấy qua người nhà bà nội, nhưng từ nhỏ cũng đã nghe bà nội nói qua quá khứ của bà ấy.
Bà nội đã từng nói, nếu như không phải có người nhà của bà ấy che chở thì bà ấy không sống được tới giờ.
Bà nội không sống được tới giờ thì chắc chắn sẽ không có sự tồn tại của cậu bé, cho nên cậu bé cũng phải cảm ơn.
…
“Ở đây để rộng hơn một chút, khoảng tầm sáu mươi centimet.”
Dung Hiểu Hiểu khoa tay múa chân: “Thật sự là không nắm chắc được, cứ dựa theo chiều dài này đi.”