Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chờ năm nay nhặt củi kiếm được tiền, cậu bé nhất định sẽ mua một cái bánh bao nhân thịt lớn về cho ba!

Về phần mình…

Nhịn một chút cũng không phải là không được.

“Tớ nghe nhóm các thím nói, năm nay cho dù là thanh niên tri thức nam hay nữ đều có vẻ như không biết làm việc, có thanh niên tri thức nam còn trực tiếp khóc lớn ở trong ruộng.”

Sửu Ngưu nói ra tin tức mình nghe được: “Còn nói bọn họ có vẻ không thiếu tiền, chắc chắn là chịu tốn mấy xu tiền mua củi.”

“Quá tốt rồi!”

Sửu Ngưu cũng hiện lên ý cười ở trên mặt: “Cũng đừng đợi đến ba ngày sau, mấy ngày nay chúng ta đã có thể đi nhặt củi.”

Ba đứa nhỏ vùi đầu thương lượng, cũng không biết thương lượng cái gì, chính là huyên thuyên một trận, tiếp đó thì vui sướng về nhà.

Lúc Sửu Ngưu về nhà, vừa vặn đi qua con sông nhỏ.

Nhìn chằm chằm liền không nhịn được nuốt nước miếng, nếu có thể xuống sông thì tốt, bắt mấy con cá về nhà thì nhất định bà nội thích.

Nhưng mà chắc chắn cũng sẽ bị bà nội cầm gậy ra đánh đòn.

Sẽ giống như lần trước khi cậu bé xuống sông, bà nội vừa khóc vừa đuổi theo đánh cậu bé, cái mông sưng lên hai ngày mới tan xuống.

Sửu Ngưu không phải không biết đây là bà nội đang lo lắng cho mình.

Nhưng cậu bé cũng chỉ muốn bà nội được ăn cá.

Lần trước đại đội có người cưới vợ, đặc biệt cho bà Dung đưa nửa cái đuôi cá chưa ăn xong, bà nội nếm thử một miếng xong thì để lại cho cậu bé ăn hết, nói là ăn thịt cá khiến bà ấy nhớ tới hồi nhỏ.

Bà nội nói lần đầu tiên ăn thịt cá là khi anh em trong nhà bà đi bắt.

Người một nhà vây quanh một bàn, ăn rất ngon. Sửu Ngưu cũng không phải là do bà nội muốn ăn mới mạo hiểm xuống sông.

Mà là bởi vì cậu bé biết trong nhà không có nhiều lương thực, cậu bé còn nhỏ không làm được điểm công, cũng không biết nên đi nơi nào tìm đồ ăn.

Chỉ có thể đi đến con sông nhỏ, ở trong đó có rất rất nhiều có thể cá.

“Sửu Ngưu.”

Ngay khi Sửu Ngưu muốn bước vào cửa nhà, đằng sau truyền đến một tiếng gọi, người kia chạy lên phía trước, hỏi: “Chuyện lúc trước bà thương lượng với cháu như thế nào rồi? Cháu cũng biết người nhà bà quá nhiều, cái này không phải do chú hai Qúy của cháu đang xem mắt người ta sao, cũng không thể để cậu ấy kết hôn mà không chỗ ở?”

Sửu Ngưu nghiêm mặt: “Chú ấy cũng không phải chú tôi.”

Mã Xuân Hoa liếm mặt: “Chúng ta cũng là hàng xóm nhiều năm như vậy, há lại không bằng thân thích bình thường sao? Trước kia khi bà của cháu chạy nạn trở về, bà thấy bà ấy đáng thương còn cho nửa miếng đậu đấy, nếu như không có nửa miếng đậu kia thì có lẽ bà cháu đã chết sớm... Phi phi phi, nói sai nói sai rồi, cháu đừng giữ bộ dáng muốn ăn thịt người đó.”

Nhìn Sửu Ngưu trừng mắt trách móc, trong nội tâm bà ta liền sợ hãi phát hoảng.

Mặc dù thằng nhóc này nhỏ tuổi, nhưng mà lúc đánh nhau sẽ liều mạng như không muốn sống, làm cho bà ta cũng sợ.

Có thể sợ nhưng mà vẫn phải tìm đến.

Nhà bọn họ đã sớm nhớ đến gian phòng nhà họ Dung.

Trước kia phần lớn người của thôn Hồng Sơn đề bỏ nhà chạy nạn, đợi một, hai năm cuộc sống tốt hơn chút, liền có không ít người đến thôn Hồng Sơn, nhà họ Qúy chính là một trong số đó.

Sở dĩ chọn vị trí này là vì trước kia cũng là nghĩ muốn lấy gian phòng nhà họ Dung không có người, chẳng phải bọn họ có thể không tốn mà lại có được mấy gian phòng sao?

Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, bọn họ vừa xây được gian phòng bên này xong thì bà Dung lại trở về.

Hết lần này tới lần khác, đây lại là đất tổ nhà người ta, người ta cũng đã trở về nên bọn họ cũng không thể trực tiếp chiếm lấy.

Đỏ mắt mấy chục năm, nhìn hai bà cháu nhà họ Dung ở bốn năm gian phòng, mà nhà bọn họ nhiều người như vậy chỉ có thể chen tại căn phòng nhỏ, đúng là càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play