Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Gia Bảo nói: “Nhà họ Quý cũng không phải đã loạn đến ác độc từ trong xương, lấn yếu sợ mạnh, có đôi khi mạnh mẽ hơn một chút thì sẽ tốt hơn.”
Dung Hiểu Hiểu thả lỏng trong lòng, rất tán đồng gật đầu một cái: “Đúng là nên hung dữ một chút, bằng không thì sợ rằng hai bà cháu sẽ bị bắt nạt chết mất.”
“Cũng đúng.”
Hạ Gia Bảo nói tiếp: “Nghe nói lúc còn trẻ, tính tình bà Dung rất tốt, nói chuyện cùng ai cũng nhẹ giọng thì thầm, về sau trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, bà ấy là một quả phụ, nếu không hung hãn một chút thì làm sao có thể nuôi dưỡng mấy người con?”
Nhắc tới cũng chua xót trong lòng, không có ai sẽ vô duyên vô cớ thay đổi tính tình.
Nếu muốn tiếp tục sinh tồn thì cũng chỉ có thể ép mình càng hung hãn một chút. Hạ Gia Bảo cẩn thận nghĩ nghĩ: “Kỳ thực nếu tính ra thì nhà bà Dung đúng là lựa chọn rất tốt, mặc dù có hàng xóm phiền, nhưng căn bản có rất nhiều chuyện vốn không cần cô đứng ra thì bà Dung cũng có thể thay cô giải quyết.”
Cũng không phải là bên trong đại đội không có nhà nào khác.
Nhưng tương đối mà nói thì nhà bà Dung thích hợp nhất.
Một bà cụ có thể đỡ đần được chuyện, một đứa trẻ còn chưa lớn, nếu như vào nhà bà Dung ở thì chắc chắn không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn.
Đối với thanh niên tri thức Dung tốt, đối với nhà bà Dung cũng tốt. Nếu thanh niên tri thức Dung qua đó ở thì nhất định sẽ mất chút phí thuê phòng, vừa vặn có thể trợ cấp cho nhà bà Dung, Dung Hiểu Hiểu không trực tiếp đồng ý, mà cười nói: “Đúng là thanh niên tri thức Hạ biết không ít chuyện.”
Hạ Gia Bảo ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Lúc làm việc khó tránh khỏi nghe được chút.”
Về trò chuyện bát quái thì cũng không chỉ có miệng của các thím các bà mà khi đàn ông nói chuyện bát quái thì càng đáng sợ hơn.
Mỗi ngày anh ta đi theo một đám các chú bác làm việc, thật đúng là nghe được không ít tin tức.
Bản thân cũng không cảm thấy mấy người kia nói quá nhiều mà chỉ cảm thấy làm việc thật sự là quá nhàm chán, ngày ngày nói chuyện bát quái cũng có thể giải sầu.
…
“Sửu Ngưu, cậu nói xem nhóm thanh niên tri thức có mua củi của chúng ta không?”
Cậu bé hơi thấp khụt khịt cái mũi, da bị nẻ, trên mặt mang vẻ lo nghĩ: “Lỡ như bọn họ không mua thì sao?”
Sửu Ngưu cũng không lo nghĩ: “Bọn họ sẽ mua, cho dù các thanh niên tri thức cũ không cần thì các thanh niên tri thức mới đến cũng sẽ cần.”
Đại đội cũng không quá hoan nghênh thanh niên tri thức mới đến, nói là nhìn vào vẻ mặt quần áo của bọn họ thì cũng biết là bọn họ đến từ gia đình có điều kiện tốt, căn bản không phải có thể làm việc nặng. Nhưng mà cậu bé đặc biệt hoan nghênh.
Không làm việc mới tốt, như vậy thì cậu bé mới có việc làm. Đối phương đưa tiền cậu bé làm việc, cái này gọi là cái gì?
Sửu Ngưu còn nhỏ, cũng không biết cái này gọi là cái gì, cậu bé chỉ biết mình đặc biệt vui lòng đi giúp họ làm việc, lúc này còn thật sớm đã chạy tới chỗ thanh niên tri thức hỏi có muốn củi hay không.
Cô bé ở bên cạnh mong mỏi: “Hi vọng bọn họ có thể mua nhiều chút, năm ngoái chỉ nhặt củi thôi mà tớ đã kiếm được hai mươi xu.”
Sửu Ngưu căn dặn cô bé: “Cậu phải giấu tiền thật kỹ, không thể để cho mẹ kế của cậu biết.”
Chiêu Đệ gật đầu liên tục: “Tớ còn chôn xuống rất sâu.”
Hổ Oa Tử đặc biệt hâm mộ, cậu bé đã sớm tiêu tiền năm ngoái kiếm được.
Còn đặc biệt nhờ người lên trấn mua cho cậu bé hai chiếc bánh bao nhân thịt thật lớn, cậu bé cùng ba mỗi người một cái, ăn rất ngon.
Nhất là ba, thơm đến mức khiến cho anh ta ở trong nhà giật nảy mình, nói là đã lớn như vậy nhưng chưa từng ăn thức ăn ngon như vậy.Mặc dù có chút hâm mộ Chiêu Đệ tích góp tiền, nhưng Hổ Oa Tử cũng không cảm thấy hối hận vì đã mua bánh bao thịt.