Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Muốn nhẹ nhõm hơn một chút thì anh phải hiểu rõ giá trị của bản thân mình trước.”

Dung Hiểu Hiểu cười yếu ớt: “Tại sao bọn họ lại coi trọng tôi như vậy? Bởi vì tôi đang cung cấp tri thức mà bọn họ không thể từ chối.”

Tiêu Cảng gãi gãi đầu, vẫn không hiểu. Một bên, Cao Liêu mang theo chút trầm tư: “Tri thức?”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu: “Nhổ cỏ mệt mỏi đúng không? Hẳn là mọi người cũng biết thường xuyên phải nhổ có, nếu như tôi có thể làm chu kỳ cỏ mọc chậm lại thì mọi người cảm thấy đại đội có bằng lòng học hay không?”

“Đương nhiên bằng lòng!” Trần Thụ Danh bỗng nhiên vỗ bàn tay xuống: “Coi như bây giờ tôi đã hiểu vì sao cô không cần làm việc mà đại đội vẫn bằng lòng cho cô điểm công.”

Cho dù bọn họ là người trong thành thì cũng biết cỏ dại gây hại cho đồng ruộng.

Chớ nói chi là bọn họ lại phải nhổ cỏ nhiều ngày như vậy, nếu như không phải vô dụng thì đại đội cũng sẽ không phái nhiều người lao động nhổ cỏ như vậy.

Nếu như có thể khống chế cỏ dại tăng trưởng thì đại đội có thể sử dụng được một nguồn lao động đi làm việc khác. Nghĩ đi nghĩ lại thì hai mắt Trần Thụ Danh sáng lên, hơi có vẻ kích động nói: “Theo lý thuyết, nếu như chúng ta có thể cung cấp một chút chuyện có lợi thì đại đội cũng có thể để chúng ta giống như thanh niên tri thức Dung.”

Từ trước đến nay Vệ Đông ít lời bây giờ lại chủ động hỏi: “Vậy chúng tôi có thể làm cái gì?”

Dung Hiểu Hiểu nhún vai: “Tôi làm sao biết được mọi người có thể làm cái gì.”

Nhiều nhất thì cô cũng chỉ có thể nhắc nhở một chút, chuyện còn lại không liên quan gì tới cô.

Hơn nữa, cô còn đang rất buồn rầu đây.

Việc nhổ cỏ này không lâu dài, cô còn phải tìm cách để sống nhẹ nhàng trong thời gian dài.

Còn những biện pháp khống chế cỏ dại kia có hữu dụng hay không thì cô cũng không biết.

Mặc dù là lừa gạt nhưng mà cô cũng không tùy tiện lừa gạt.

Chắc chắn là không thể khống chế trăm phần trăm nhưng mà ít ra thì vẫn sẽ có hiệu quả, điểm công mà đại đội cho cô là tuyệt đối xứng đáng.

Dung Hiểu Hiểu thay đổi chủ đề, nói: “Thím Trần ở chỗ đó đã thu thập được một số bông, mọi người có thể đến lấy.”

Trần Thụ Danh liên tục cảm ơn: “Nhờ có cô cả, nếu không thì tôi cùng Cao Liêu cũng không biết làm sao để có được nhiều bông như vậy.”

Trong lòng cảm thấy an tâm.

Ngoại trừ làm việc mệt mỏi bên ngoài thì bọn họ còn đặc biệt lo nghĩ cho mùa đông. Mùa đông ở Đông Bắc quá lạnh, toàn bộ quần áo bọn họ mang tới cộng lại thì cũng không đủ giữ ấm.

Hạ Gia Bảo tính toán thời gian: “Bắt đầu từ tuần sau, chúng ta phải chia ra nhặt củi.”

“Ôi, tại sao lại phải nhặt củi.”

Thanh niên tri thức lớn tuổi Chu Hồng bân thở dài: “Lúc bắt đầu làm việc cũng đã mệt đến không được, lúc trở về hận không thể trực tiếp nằm, kết quả bây giờ còn phải đi nhặt củi.”

“Không nhặt thì không được, phải chuẩn bị đầy đủ củi lửa cho mùa đông, bằng không thì làm sao có thể vượt qua được?”

Hạ Gia Bảo thì không cảm thấy gì, biết là phòng có nhiều người như vậy, từng nhóm đi nhặt cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày: “Thừa dịp bây giờ mọi người đều ở đây, không bằng hôm nay chúng ta hãy chia nhóm đi?”

Bạch Man cùng Thạch Nghênh Dung đã chuyển sang phòng nhỏ bên cạnh, hẳn là sẽ ở cùng với bọn họ. Nói tiếp, ở bên ngày có mười hai người, vừa vặn hai người một nhóm.

Thái Thiếu Anh từ trong nhà đi ra, dịu dàng nói: “Không cần tính tôi, sau khi thu hoạch xong thì tôi sẽ phải lấy chồng, tôi sẽ không ở đây vào mùa đông.”

Vệ Đông bỗng nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta một hồi, sau đó lại không nói gì gục đầu xuống.

Dương Quyên nhìn vậy thì hung ác trợn mắt nhìn Thái Thiếu Anh, ác thanh ác khí nói: “Tôi thấy cô gả cho một người thấp kém trong xã thì cuộc sống làm sao có thể trôi qua tốt đẹp được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play