Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đối mặt với loại lời nói ác ý này, Thái Thiếu Anh cũng không đáp lại, mà lại quay người vào phòng một lần nữa.

Dung Hiểu Hiểu đứng xem, chỉ sợ là ở giữa ba người này có chút cố sự.

“Vậy được rồi, không tính thanh niên tri thức Thái, chúng ta có 11 người...”

Hạ Gia Bảo đang nói, chỉ thấy có người giơ tay lên, anh ta hỏi: “Thanh niên tri thức Dung có lời gì muốn nói?”

“Cũng không cần tính tôi, qua một thời gian ngắn nữa tôi dự định đến nơi khác ở.”

Dung Hiểu Hiểu nói xong khiến cho viện ồn ào lên.

“Cô muốn dời khỏi nhà cho thanh niên tri thức sao?”

“Cô định dọn đến chỗ nào, tìm được nhà rồi sao?”

“Nhà dành cho thanh niên tri thức cũng không có chỗ nào không tốt, tại sao phải dọn đi?”

Hạ Gia Bảo khẽ nhíu mày, đi đến một bên đất trống: “Thanh niên tri thức Dung, tôi có thể nói riêng hai câu với cô không?”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu, đi sang bên kia. Hai người đứng vững, Hạ Gia Bảo nói khẽ: “Nếu cô dọn đi thì hẳn là sẽ ở nhà người dân địa phương, có thể cho tôi hỏi một chút là cô sẽ dọn đến nhà ai hay không?”

Anh ta cũng không phải muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, mà là lo nghĩ.

Đại đội của bọn họ không có chuyện gì, nhưng không có nghĩa là tất cả địa phương đều không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Một đồng chí nữ trẻ tuổi lại đến đến nhà người xa lạ, nếu như gia đình kia có đồng chí nam thì không khỏi cần cẩn thận một chút.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Dù sao thì anh ta cũng đến đại đội Hồng Sơn lâu hơn một chút, cũng coi như hiểu rõ người đại đội, có thể thay thanh niên tri thức Dung đi tham khảo chút.

Nếu như tìm gia đình kia không được thì còn phải bảo thanh niên tri thức Dung bỏ ý nghĩ dọn ra ngoài, cũng đỡ cho về sau thật xảy ra chuyện.

Dung Hiểu Hiểu không giấu diếm: “Cái đó vẫn chưa xác định được, đến bây giờ cũng chỉ nhìn thấy một nhà hơi phù hợp, nếu như anh cảm thấy nhà nào thích hợp thì có thể bảo tôi một chút.”

Hạ Gia Bảo ghi nhớ chuyện này, hỏi: “Cô thấy là nhà ai?”

“Nhà Sửu Ngưu.”

Hạ Gia Bảo thoáng thở dài một hơi trong lòng: “Quả thật nhà Sửu Ngưu không tệ, bà Dung có tâm địa rất tốt, mặc dù mắt mù nhưng cũng không gây trở ngại bà ấy thu dọn nhà, tôi đã từng đi qua nhà bà ấy một lần, sửa sang lại nhìn đặc biệt sạch sẽ.”

Dung Hiểu Hiểu khẽ giật mình: “Bà Sửu Ngưu cũng họ Dung?”

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ… Là bởi vì gả vào nhà họ Dung thì mới được xưng là bà Dung, hay vốn bà ấy đã mang họ Dung?

Hạ Gia Bảo không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, không quá chắc chắn nói: “Chắc là như vậy? Tôi nghe người đại đội cũng gọi là bà Dung như vậy.”

Cụ thể tên là gì thì anh ta cũng không biết, anh ta nói: “Bà Dung gần như không đi ra ngoài, trong nhà cũng chỉ có Sửu Ngưu là cháu trai, tôi không lui tới nhiều với bà ấy, lần trước vẫn là tường viện nhà bà Dung sập cho nên tôi cùng mấy người khác tới cửa giúp đỡ chút.”

Bà cụ thật sự rất tốt.

Bọn họ tới cửa hỗ trợ cũng không từng nghĩ được chỗ tốt gì.

Người ta bị mù còn cho bọn họ mỗi người một bát nước đường đỏ, dòng nước nóng hầm hập ngọt chảy trong lòng đặc biệt ấm.

Dung Hiểu Hiểu còn đang suy nghĩ chuyện dòng họ, đột nhiên ánh mắt nhìn thấy bên cạnh cửa lớn nhô ra một cục màu đen.

Quay đầu nhìn một cái.

Khá lắm…

Lại là cái đầu nhỏ Sửu Ngưu. Sửu Ngưu cũng nhìn về phía cô, chần chờ một lúc rồi vẫy vẫy tay.

Dung Hiểu Hiểu nhíu nhíu mày, đây là tới tìm cô sao?

Nhưng mà một giây sau liền biết mình hiểu lầm, Hạ Gia Bảo cất bước đi qua trước: “Sao cháu lại tới đây?”

Ngoại trừ Sửu Ngưu ở bên ngoài thì phía sau cậu bé còn có hai đứa trẻ đi theo.

Ba đứa trẻ có tướng mạo khác biệt, nhưng có một vài nét tương tự.

Đó chính là quần áo trên người bọn họ mặc đều rất rách rưới, còn rất không vừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play