Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhất là các thanh niên tri thức, ngoại trừ buổi sáng ngày đầu tiên không chú ý tới, thì mấy ngày nay bọn họ đều phát hiện mỗi ngày thanh niên tri thức Dung đều mang theo tiểu đội trưởng đi dạo ở bên trong mảnh đất, cơ hồ thanh niên tri thức Dung không làm bao nhiêu việc, chỉ đi nói chuyện, tiếp đó là thỉnh thoảng chỉ vào một chỗ đất nào đó cho tiểu đội trưởng nhìn.
Không giống bọn họ.
Liền mấy ngày trôi qua, bọn họ đều nhanh chóng cảm thấy eo mình không còn nữa.
Đau đến mức mất cảm giác, trên mặt tất cả mọi người đều chỉ còn lại hoảng sợ đối với tương lai.
Nếu tiếp tục làm việc như vậy thì còn giữ được mạng sao?
Bọn họ cũng đang bí mật suy đoán, suy nghĩ có phải là thanh niên tri thức Dung có bản lĩnh độc nhất vô nhị hay không, đối phương không chủ động nói thì bọn họ hỏi trực tiếp thì cũng không hay.
Cho nên trải qua mấy ngày, Dù có biết thì cũng không có ai hỏi trước mặt thanh niên tri thức Dung.
Muốn đợi thêm một chút, nếu như thanh niên tri thức Dung thật sự giúp đại đội làm việc thì đại đội nhất định sẽ có thông báo.
Có thể đám người khác đợi được nhưng Tiêu Cảng không đợi được.
Đã điện báo về trong nhà truyền mấy lần, lần nào cũng không có ai đáp lại.
Ba mẹ thực sự muốn bỏ anh ta lại nơi này sao, nếu tiếp tục như vậy, không biết ngày nào anh ta sẽ trực tiếp ngã xuống ruộng rồi không thể dậy được nữa.
Vào ngày này, Dung Hiểu Hiểu mới từ chỗ thím thím Trần đổi được không ít bông, muốn để ngày nào đó đi kéo vải làm chút quần áo và chăn đệm.
Bản thân cô chắc chắn không làm được.
Đến lúc đó còn phải làm phiền thím Trần.
Thời điểm đi cung tiêu xã kéo vải lẻ còn có thể đổi được một ít bánh ngọt với giá cả phải chăng.
Mua mũ trúc cùng bông, thím Trần nhận được một số tiền, nhưng giá tiền bà ấy nhận cũng hết sức hợp lý, vậy mà có thể đổi lấy mấy món đồ đặc biệt tốt, cô cũng rất muốn tiếp tục qua lại với thím Trần.
“Dung Hiểu Hiểu, cứu mạng với!”
Mới vừa vào phòng thanh niên tri thức, chỉ thấy một người xông về chỗ của cô, nhanh đến mức chỉ thấy một bóng người, Dung Hiểu Hiểu vô ý thức giơ chân lên đạp tới.
Nguy hiểm thật, người kia dừng lại ở dưới lòng bàn chân của cô, kém một chút như nữa là cô đã đạp lên mặt người ta.
“... Cô thật là quá tàn nhẫn.”
Tiêu Cảng nuốt nước miếng, không nhịn được lui lại mấy bước.
Nếu như đây mà là đại lực sĩ thì chỉ sợ anh ta đã bị phá nát khuôn mặt.
Dung Hiểu Hiểu cười ngượng ngùng: “Đây không phải phản xạ có điều kiện sao.”
Nhưng mà trong nháy mắt, cô lưu thông khí huyết liền đủ: “Còn không phải tại anh, làm gì mà đột nhiên lại hù dọa người ta?”
Nghe xong lời này, Tiêu Cảng liền chảy nước mắt: “Cô giúp tôi một chút đi, tôi thật không muốn làm việc.”
Người này nước mắt nước mũi lộn xộn, nhìn muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Nhưng mà cũng đúng.
Lúc mới bắt đầu đến, có ai mà không nhìn ra anh ta trắng trẻo, 3 người Thịnh Tả Nguyên có điều kiện vô cùng tốt, không nói đến việc ăn mặc, chỉ cần nhìn bộ dáng trắng trẻo là đã biết được gia đình nuông chiều.
Mà bây giờ...Tiêu Cảng sắp biến thành than. Bộ dáng vốn có chút mập mạp mà bây giờ đã gầy, hốc hác đi.
Hơn nữa người này thật thú vị.
Lúc làm việc thì anh ta kêu khóc lớn tiếng nhất, lúc nghỉ ngơi thì anh ta cũng là người kêu rên lớn tiếng nhất.
Hết lần này tới lần khác lại không thấy anh ta lười biếng lúc làm việc, vẫn làm lụng, còn làm như thế nào thì cũng không biết.
Dung Hiểu Hiểu lắc đầu: “Tôi không thể giúp anh.”
Tiêu Cảng nhăn mặt, khóc lớn tiếng hơn.
Dung Hiểu Hiểu đi theo nở nụ cười: “Nhưng mà anh có thể tự giúp chính mình.”
Tiêu Cảng khóc một trận: “Là sao?”
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, mấy người đang ngồi trong viện cũng không khỏi dừng cuộc trò chuyện, lực chú ý của mọi người đều đặt ở thanh niên tri thức Dung, đều rất muốn hiểu rõ ý trong lời này của cô.