Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bây giờ nhà họ Dung một mình một cõi, làm sao bà Sửu Ngưu đồng ý cho được Dung Hiểu Hiểu khẽ nhướng mày: “Nhaf họ Dung? Sửu Ngưu họ Dung “Đúng đó.” Cô Trần mỉm cười: “Cùng họ với trí thức Dung, nói không chừng một trăm năm trước hai người là cùng gia đình Dung Hiểu Hiểu khẽ cười Còn đừng nói, khi nghe thấy Sửu Ngưu họ Dung, cô cũng nghĩ qua có phải là một nhà hay không Có điều tính tuổi tác thì không đúng Ba đã từng nói, trước khi ông ấy mất thì ông và các anh em đều còn sống Cũng luôn ôm hy vọng, nghĩ đến bọn họ vẫn còn ở đây thì có thể trở về thôn Hồng Sơn không Khi về quê, còn nói tình hình cho vài người lớn biết, mong rằng cô có thể tìm được Chỉ là cô biết rõ bác lớn hơn ba và cô hai rất nhiều, có lẽ sẽ không có một đứa cháu trai mới hợ tám tuổi Tuổi tác của cô hai thì đúng, nhưng họ thì lại không Còn họ có phải họ hàng xa hay không thì lại là chuyện khác Thực ra muốn tìm rất dễ, trực tiếp nói tên ba trong đại dội, nếu có quen biết tất nhiên sẽ đến nhận Nhưng như thế thì bị động quá

Cô thích mọi việc phải hiểu rõ tường tận hơn, sau đó mới tiếp tục dự tính Tiếp mấy lời tám chuyện, Dung Hiểu Hiểu lại hỏi: “Cô à, cô có biết nhà ai còn bông không? Cháu đang nghĩ đến việc chuẩn bị trước một số thứ cho mùa đông “Cháu muốn bao nhiêu?” Cô Trần hỏi.

“Bên cháu muốn chuẩn bị một tấm chăn bông và quần áo bông.” Dung Hiểu Hiểu thành thật nói.

Trong nhà đã chuẩn bị cho cô rồi, nhưng sớm đã nghe ngóng mùa đông ở Đông Bắc có hơi lạnh, cô cảm thấy cần thiết phải chuẩn bị nhiều hơn: “Không chỉ có cháy, thanh niên đi tới đây cùng cháu cũng muốn đổi một vài thứ

“Nhà cô có một ít nhưng chắc không đủ cho các cháu dùng, thế này, hôm nay cô đi hỏi những người khác, ngày mai đến phòng thanh niên báo tin cho cháu nhé” Cô Trần trực tiếp tiếp quản Sau khi đã hẹn xong, Dung Hiểu Hiểu liền càm theo mũ đan bằng trúc về phòng thanh niên Còn chưa đi vào sân, đã nghe thấy mấy người đang tức giận, đặc biệt giọng nói của Tiêu Cảng là lớn nhất: “Tôi không ổn, thật sự không ổn rồi, buổi chiều còn phải làm mấy tiếng đồng hồ, tôi sắp liệt đến nơi rồi Hạ Gia Bảo mỉm cười an ủi: “Thành thói quen là tốt rồi. “

Tiêu Cảng thống khổ rú lên, cả người nằm liệt trên ghế, không cử động được Dung Hiểu Hiểu đi phân phát từng cái mũ trúc: “Tám đồng một cái, mọi người xem thấy thế nào Chẳng ai cảm thấy không tốt, chiếc mũ trúc này đội lên có thể che được không ít nắng, ai lại không thích chứ?

Từng người đứng dậy lấy tiền, những người làm việc, đi dường cũng phải bảo vệ Lúc này Dương Quyên đang nhìn mọi người nói chuyện cười, nghe họ phàn nàn và nhìn đôi chân run lên vì kiệt sức của họ, khóe miệng họ ngày càng sâu hơn Có điều, lúc cô ta nhìn thấy Dung Hiểu Hiểu xem như không có chuyện gì, cô ta không thể không tự hỏi: “Cô không mệt sao

“Mệt?” Dung Hiểu Hiểu mấp máy miệng: “Cơ thể không mệt, nhưng miệng thì có hơi khô Cô quyết định buổi chiều mang theo bình nước, khô họng có thể hớp một ngụm “Sao lại thế?” Dương Quyên nhìng thấy dáng vẻ cô thong thả liền bất mãn, năm đó cô ta vừa đến đại đội Hồng Sơn, nhưng đã phải chịu khổ rất nhiều, đều là thanh niên ở quê, dựa vào cái gì mà thong thả hơn người khác chứ?

Cô ta mang theo ánh mắt hoài nghi: “Không lẽ cô lười biếng sao? “

Dung Hiểu Hiểu nhìn cô ta: “Cô là người ghi điểm Dương Quyên nhận thức được liền trả lời: “Tất nhiên không phải Dung Hiểu Hiểu lên giọng: “Vậy cô quan tâm tôi có lười biếng không để làm gì? “

Nói xong, nhặt thanh gỗ dày bằng hai ngón tay, cô dùng sức bẻ gãy một chút rồi đi thẳng vào nhà, không ngoảnh lại “……” Dương Quyên nhìn theo, nào dám nói thêm điều gì.

Rõ ràng là đang doạ nạt cô mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play