Nhóm dịch: Thất Liên Ho
Lý Tứ lấy lại tinh thần, thấy đại đội trưởng ở phía trên, anh ta bước hai bước lớn đi qua.
Đại đội trưởng La nhíu mày: “Nhiệm vụ này được giao cho ai? Hôm nay nếu làm không xong trực tiếp khấu trừ điểm lao động.”
“Đại đội trưởng, anh nghe em... phi phi...” Lý Tứ dở khóc dở cười, theo bản năng đem câu cửa miệng của thanh niên trí thức họ Dung nói ra “Vừa rồi thanh niên trí thức họ Dung nói cho tôi một ít công việc cần chú ý về nhổ cỏ, tôi nghe cũng cảm thấy có chút đạo lý.”
Trí nhớ của anh ta so với bà Chu tốt hơn, đem những lời thanh niên trí thức họ Dung vừa mới nói thuật lại đại khái.
Đại đội trưởng La ở một bên nghe xong, trên khuôn mặt có vẻ tang thương hiện ra biểu tình thận trọng.
Rốt cuộc là người nông dân thật sự, có bản lĩnh thật sự hay không nghe một chút cũng có thể suy nghĩ ra một chút: “Làm thế nào để xây dựng Vùng đệm?”
Lý Tứ vẫy tay với đại đội trưởng, hai người lần nữa quay lại nông trường, anh ta chỉ vào một chỗ nói: “Đào hố.”
Nơi anh ta chỉ vào, chính là nơi thanh niên trí thức họ Dung lao động cả buổi sáng.
Đào hai cái hố nhỏ sâu bằng tay không.
Đột nhiên, khóe miệng anh ta khẽ giật giật..
Vậy, thanh niên trí thức họ Dung chỉ làm chút việc này cho tới trưa? Vậy công điểm phải tính như thế nào?
Đại đội trưởng La từ trong túi móc ra một điếu thuốc hút dở, không châm lửa, chỉ để ở chóp mũi ngửi ngửi: “Cấp trên gửi người từ thành phố về nông thôn với mục đích, vì làm kiến thiết,
cậu nhìn xem bọn họ từng người một, ngoại trừ một số người có thể làm việc, còn lại đều kém hơn các bà trong đại đội.”
Lý Tứ không hiểu tại sao đội trưởng lại nói ra điều này, vì vậy anh ta cũng nói: “Còn không phải sao, sáu thanh niên trí thức mới nhìn cũng không giống là người có thể làm việc.”
Ngoài thanh niên trí thức lắm mồm họ Dung, mấy người khác làm việc cũng không được tốt lắm.
Nhưng có một điều tương đối tốt, ít nhất không gây chuyện.
Lúc này, đại đội trưởng La chuyển đề tài: “Làm việc không được, nhưng có một chút thanh niên trí thức so với
chúng ta nông dân tốt hơn, quốc gia khởi xướng khoa học, nhưng nông dân chúng ta hiểu cái gì?”
“Đội trưởng, ý anh là gì?” Lý Tứ hiểu ý của đội trưởng, nhưng anh ta không chắc lắm.
Đại đội trưởng La chỉ rõ: “Trước tiên nghe cô ấy nói như thế nào, lại nhìn xem cô ấy làm như thế nào.”
Mặc dù họ là những người có kinh nghiệm nhiều năm trong việc làm về nông nghiệp, nhưng mỗi người đều có phương pháp canh tác của riêng mình, nhưng họ không dám nói rằng cái của họ là tốt nhất, huống hồ nói phương pháp của mình là tốt nhất.
Anh ấy chưa bao giờ là một người cổ hủ, đã có biện pháp tốt hơn, tự nhiên muốn thử một chút.
“Vậy công điểm của cô ấy...”
“Cứ như thường lệ, nếu như biện pháp thật sự có ích, vậy thì ghi theo công điểm cao nhất.” Đại đội trưởng La nói: “Một biện pháp tốt có thể làm cho chúng ta bớt rất nhiều việc, đem sức lao động tiết kiệm được đặt ở những chuyện khác, sẽ càng có hiệu suất.”
Đồng dạng, cũng là làm cho các thanh niên trí thức khác nhìn một chút.
Thay vì để cho bọn họ xuống nông làm việc, còn không bằng để bọn họ phát huy sở trường đặc biệt của bọn họ, như vậy đối với đại đội mà nói ngược lại càng có giúp ích nhiều hơn.
Nếu không có hiệu quả.
Đại đội trưởng La nhìn hố cạn được đào ra, thái độ làm việc của thanh niên trí thức, cũng không nhất định có thể làm được bao nhiêu việc, chẳng bằng thử một lần.
…
Mà lúc này, Dung Hiểu Hiểu đi trở về hai tay để ở sau lưng, từng bước từng bước đi rất nhẹ nhàng thả lỏng, không hề cảm giác được bản thân bắt đầu làm việc vất vả.
So sánh với thanh niên trí thức bên cạnh, cô giống như là ra ngoài đi dạo.
“Eo của mình, thật sự sắp gãy rồi.”
“Chưa từng nghĩ nhổ cỏ lại mệt như vậy.”
“Nhưng mà cũng may, mỗi ngày cố định một mảnh đất, chỉ cần đem mảnh đất này làm xong, là có thể nghỉ ngơi.”