Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cô Chu cô lại đang lười biếng!” Tiểu đội trưởng đứng ở trên sườn núi nói to: “Di chuyển nhanh lên, thanh niên trí thức họ Dung cô cũng di chuyển đi, bằng không tôi cho hai người 0 điểm.”

Bà Chu giật mình một cái, lập tức tỉnh táo tinh thần: “Tôi không lười biếng, tôi đang dạy nó nhổ... không không, là nhóc con đang dạy tôi nhổ cỏ, dựa vào cái gì ghi tôi 0 điểm.”

Tiểu đội trưởng tức giận nói: “Nói dối cũng không biết, cô nhổ cỏ nhiều năm như vậy, còn cần người dạy sao?”

Bà Chu nghe vậy thì uất ức.

Còn không phải sao!

Người lớn như bà nói như thế nào cũng là con nhà nông, còn cần người khác dạy?

Nhưng bà ta thích thanh niên trí thức nói chuyện. Bà ta nghe có vẻ hợp lý nhưng không biết gì cả khiến cho bà ta bây giờ mơ mơ hồ hồ, còn phải nghe mắng chửi một lúc.

“Còn có người, đồng chí Dung tôi thấy cô là người thành thật, cũng đừng học cười sau lưng người khác.” Tiểu đội trưởng dặn dò: “Điểm lao động thể hiện mấy người sang năm có thể lấy bao nhiêu đồ ăn, muốn ăn no còn phải lao động nhiều.”

Dung Hiểu Hiểu gật đầu: “Tiểu đội trưởng anh nói đúng.”

Tiểu đội trưởng rất hài lòng với thái độ của cô.

Nhìn xem, một người chỉ biết kiếm cớ, còn một người ngoan ngoãn nhận sai.

Không nhịn được trừng mắt nhìn bà Chu không ăn năn.

Bà Chu càng uất ức: “Là nó làm tôi không làm việc được, nói cái gì muốn hiểu rõ về cỏ dại, nói tôi giác ngộ không đủ, còn nói cái gì thẳng cái gì cố, bà già tôi căn bản nghe không hiểu.”

Tiểu đội trưởng cau mày, có chuyện gì vậy?

“Bà Chu tuổi đã cao, trí nhớ không được tốt.” Dung Hiểu Hiểu tiến lên một bước, đến gần tiểu đội trưởng hơn: “Nhưng không sao, tôi có thể nói lại lần nữa, tiểu đội trưởng, hãy nghe tôi nói...”

Bà Chu vừa nghe đến “anh nghe tôi nói” bốn chữ này, sợ tới mức là cả người run rẩy.

Không hề nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy, bà ta thà đi làm việc cũng không muốn nghe những lời cô bla bla mà chẳng hiểu gì.

Nói không hiểu không hiểu, lại còn đặc biệt đả kích người khác.

Thoát được xa xa, nhìn lại.

Bà ấy không nghe thấy gì, chỉ thấy Dung Hiểu Hiểu nói không ngừng… Đội trưởng cũng nghe cô nói cũng từ cau mày chuyển sang hoang mang.

Bà ta thở ra một hơi dài, nguy hiểm thật mau chạy trốn.

Dung Hiểu Hiểu nói cái gì nữa?

Tất nhiên là cách nhổ cỏ khoa học.

Nói không có đạo lý sao?

Thật đúng là có vài phần đạo lý, bằng không tiểu đội trưởng cũng không ở trang thái hoang mang thời gian dài như vậy, mà không trực tiếp mở miệng cắt đứt cô.

“ thùng thùng. . . chenh, thùng thùng. . . chenh”

tiếng chiêng và tiếng trống vang lên.

Dung Hiểu Hiểu dừng lại một chút, sau đó cô ấy nở một nụ cười: “Này, đã đến giờ tan ca rồi, buổi chiều anh có thể nghe tôi nói tiếp.”

Tiểu đội như lọt nãy giờ nghe cô nói như lọt vào sương mù đã lâu không lấy lại tinh thần.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời lớn trên đỉnh đầu, cái này, cái này đã hết một công?

Sáng nay đã làm gì?

Giống như cái gì cũng không làm, chỉ nghe thanh niên trí thức họ Dung nói.

“Làm việc theo mức cao nhất.”

Những người ở nông trường lần lượt đi hết, tiểu đội trưởng cúi đầu đứng tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào đám cỏ dại dưới chân.

Trong đầu nhớ lại lời thanh niên trí thức họ Dung vừa nói, Balabala nghe đến não đau nhức, nhưng bây giờ nhịn không được nhớ lại, nhổ cỏ khoa học này thật sự có thể hạn chế cỏ dại sinh trưởng sao?

Nhổ cỏ có khó không?

Đương nhiên không phải, nếu nói tiếp, nhổ cỏ mệt thì hơi mệt, nhưng ngay cả trẻ con mấy tuổi cũng biết nên nhổ như thế nào.

Chỉ là quá rườm rà.

Cỏ dại nhổ không hết, nhổ xong không bao lâu nữa sẽ mọc lại.

Nhưng không thể mặc kệ, cỏ dại xu thế tăng nhanh, hút dinh dưỡng trong đất cây trồng phát triển không tốt, cho nên thường thường phải sắp xếp một nhóm người đến nhổ.

Nếu…

“Lý Tứ, mảnh đất này xảy ra chuyện gì? Sao cả buổi sáng không thay đổi? “ Trên sườn núi có tiếng quát lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play