Nhóm dịch: Thất Liên Ho
Trần Thụ Danh đã sớm thăm dò, anh ấy nói tiếp: “Đương nhiên không phải thật sự nghỉ ngơi trước mặt tiểu đội trưởng, mà là làm ra vẻ đang làm việc cũng sẽ không bị nói.”
“Cứu mạng! Một mảnh đất lớn như vậy, tôi cho dù làm một ngày cũng làm không xong, chớ nói chi là xong sớm.” Vẻ mặt Tiêu Cảng như khóc tang.
Trần Thụ Danh không để ý tới anh ta.
Hai người phân ở một hướng, cho tới trưa nghe không ít tiếng kêu rên của Tiêu Cảng.
Hắn nhìn sang một bên, tầm mắt dừng ở trên người Dung thanh niên trí thức.
Cho tới trưa nay ngoại trừ làm việc ra không ít lần liếc nhìn xung quanh, ngay từ đầu là lo lắng nhìn Dung thanh niên trí thức hiền lành dễ bị bắt nạt, nên muốn chú ý nhiều một chút.
Kết quả... Mỗi lần nhìn qua, đều thấy Dung thanh niên trí thức lôi kéo người khác nói chuyện.
Lúc đầu là bà Chu, sau đó lại là tiểu đội trưởng.
Việc gì cũng không làm, chỉ lo nói chuyện, hết lần này tới lần khác vậy mà tiểu đội trưởng lại không có mắng chửi, thật làm cho anh ấy có chút tò mò.
Đang muốn mở miệng, chỉ thấy Dung thanh niên trí thức đi về phía một con đường nhỏ khác, lời vừa đến miệng chuyển thành: “Dung thanh niên trí thức, ngươi đi đâu vậy?”
Dung Hiểu Hiểu chỉ chỉ bầu trời: “Hôm nay trời nắng hơi gắt, tôi định đi hỏi nhà ai có mũ trúc để đó không dùng để mượn, mọi người có muốn không?”
Tiêu Cảng là người đầu tiên báo tên: “Lúc về cho tôi mang một cáo, đợi lát nữa cho cậu tiền.”
“Tôi cũng muốn một cái mũ trúc, vậy làm phiền Dung thanh niên trí thức rồi.”
“Còn có ta, làm phiền Dung thanh niên trí thức trước vậy.”
Không ai có thể từ chối một chiếc mũ.
Cho dù buổi sáng không nắng gắt bằng giữa trưa, nhưng bọn họ cũng phơi nắng đến đỏ bừng cả mặt.
Dù sao đây là lần đầu tiên họ bắt đầu làm việc, chuẩn bị đồ đạc thật sự không đủ kỹ càng.
Ngoài mũ ra, sau khi về còn phải chuẩn bị khăn mặt và ấm nước.
Tách khỏi bọn họ, Dung Hiểu Hiểu đi thẳng về phía trước.
Lần đầu đi lòng vòng trong đại đội, cũng không rõ phương hướng, dù sao đi về phía có nhà có người là được.
“Cô gái, cô là ai?” Phía trước có một dì tò mò quan sát cô: “Trước giờ làm sao chưa từng thấy qua cô.”
“Chào dì.”Dung Hiểu Hiểu khách khí chào hỏi: “Ta là thanh niên trí thức lần này tới, đây không phải là lúc làm việc phát hiện thiếu mấy cái mũ trúc sao, muốn đến đây tìm mấy cái.”
Dì Trần lập tức vẫy tay, kéo đến một bên phòng nhỏ: “Nhà của tôi có, vừa vặn là loại mới đan đấy, cô nhìn xem có được hay không?”
Loại đồ chơi bện bằng tre này nhà ai mà không biết?
Nếu có thể đổi đồ thì không thể tốt hơn.
Tay chân nhanh nhẹn lấy ra hai cái mũ trúc mới, dì Trần hỏi: “Cô nhìn xem cái này có được hay không? Đều mới tinh, ngày hôm qua còn phơi nắng qua, chế tác cũng là tuyệt đối tìm không ra một chút sai sót.”
Dung Hiểu Hiểu cầm lên nhìn “Quả thật không tệ, dì muốn bán thế nào?”
Dì Trần xoa xoa tay: “Đều là đồ chơi không đáng giá gì, cũng đừng nói chuyện tiền, nếu không cô tùy tiện cho một hai cái trứng gà là được.”
Dung Hiểu Hiểu trong lòng tính toán.
Cung tiêu xa bên kia, một quả trứng gà khoảng 6 xu, còn đòi phiếu đòi vé.
Một hai quả trứng đổi một cái mũ tre thật sự không đắt.
Nón trúc không đáng tiền, nhưng đặc biệt phí công sức, nhất là loại mũ trúc bện rất tinh tế này, sợ là càng phí công phu.
Dung Hiểu Hiểu thấy dì không ra giá lung tung, liền nói: “Dì à, cháu mới đến cũng không tìm được trứng gà, chi bằng cứ lấy giá tám xu một cái được không?”
Dì Trần cười đến trên mặt nở hoa: “Cô nhìn xem muốn cái nón nào, đều là nón tốt, nếu sau này xảy ra trục trặc gì cứ cô đến đây, tôi để cho ba đứa nhỏ ba cho sửa lại một chút.”
Dung Hiểu Hiểu đem hai nón đều lấy xuống”: “Dì cũng biết nhóm chúng ta nhóm này có sáu người thanh niên trí thức, đều muốn mua một cái trúc, dì có thể hay không hỗ trợ tìm một chút gom đủ sáu nón?”