Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đi tới bốn năm mét, bà Chu mới nghỉ ngơi một hơi, quay đầu nhìn lại, mắt đậu xanh nháy mắt mở to: “Dung Hiểu Hiểu,sao nhóc như thế nào còn chưa bắt đầu làm việc!”
Thanh âm đặc biệt chói tai: “Nhóc còn muốn lười biếng sao?”
Dung Hiểu Hiểu ngước mắt, vẻ mặt mờ mịt: “Cháu đang làm việc mà.”
Giơ tay dính bùn đất lên, cỏ dại trước mặt cô đã đào ra hố nhỏ, khoan hãy nói, nhìn thì là bộ dáng làm việc.
Bà Chu hùng hổ vọt tới trước người cô: “Nhóc đào hố làm cái gì? Nhổ cỏ cũng không biết sao?
Bà vừa nói vừa làm mẫu cho cô.
Trực tiếp nhỏ cây cỏ kia ra: “Thấy chưa? Cái này gọi là nhổ cỏ, tôi cảnh cáo nhóc, nếu dám lười biếng, tôi sẽ báo cáo đội trưởng!
Dung Hiểu Hiểu khẽ nhíu mày: “Cháu không lười biếng, cháu đang làm việc.”
Bà Chu bĩu môi hừ một tiếng.
Toàn bộ đại đội, không nói bà ta là người lười biếng nhất, nhưng là bà ta cũng nằm trong số ít người đứng đầu, còn dám ở trước mặt bà ta giả ngây giả dại, đúng là buồn cười.
Đang muốn mở miệng trào phúng, Dung Hiểu Hiểu đã kéo bà ta ngồi xuống” “Bà Chu, bà nghe cháu nói, bây giờ trọng tâm là làm ruộng khoa học, nhổ cỏ cũng phải thực hiện một cách khoa học, mới có hiệu quả trước khi nhổ cỏ, chúng ta hãy thực hiện một số bước, trước tiên chúng ta cần hiểu về nó.”
Nói xong, chỉ vào một cây cỏ dại nào đó: “Ví dụ như loại cỏ dại này, chúng ta cần tìm hiểu môi trường sinh trưởng của nó, thói quen sinh thái, nó bén rễ như thế nào, nó có cần gieo hạt không, hạt có thời gian ngủ đông không, v.v.”
Bà Chu sững sờ, đứng dậy, chống nạnh và lại bắt đầu mắng: “Vớ vẩn, không phải chỉ là nhổ cỏ thôi sao? Bà lão như tôi làm sao biết nó lớn lên như thế nào?”
Dung Hiểu Hiểu vẻ mặt không đồng ý: “Bà xem, giác ngộ của bà như vậy là không được.”
Nói xong, lại một tay kéo bà ta xuống.
Bà Chu bị một lực mạnh kéo xuống không thể không ngồi xổm xuống: “…”
Dung Tiểu Tiểu nhìn như đang cẩn thận dạy bảo: “Nghe cháu nói này, cỏ dại này nhổ không hết, bà nhỏ xong thì không phải chỗ khác lại mọc lại sao? Làm đi làm lại không phải là lãng phí sức lực của bà sao? ?”
Bà Chu nghe không hiểu lắm: “Nhổ cỏ còn không phải là như vậy sao?
“Bà nhổ cỏ cả đời, chẳng lẽ còn nhổ sai?”
Dung Hiểu Hiểu rất là kiên nhẫn nói: “Bà từ từ nghe cháu nói, con người muốn ăn, cỏ dại muốn tồn tại, vì vậy chúng tôi muốn kiểm soát sự phát triển của cỏ dại, đó không phải là vấn đề đơn giản, như cháu đã nói trước đây, đầu tiên chúng ta phải hiểu chúng...”
Làm sao hiểu được?
Bà Chu, người bị buộc phải ngồi xổm xuống, lắng nghe cái miệng nhỏ nhắn của Dung Hiểu Hiểu, không ngừng blah, blah, blah, blah, blah, blah, blah.
Rõ ràng từng chữ đều nhận ra, sao lại cảm giác cái gì cũng nghe không hiểu?
Bà ta cả đời làm người làm ruộng, chẳng lẽ còn có thể không hiểu những thứ hoa dại cỏ dại này?
Nói thế nào cũng tốt hơn thanh niên tri thức trong thành phố chứ?
Tuy nhiên.
Bà ta đã nhầm.
“Nghe cháu này, sau khi hiểu được đặc tính của cỏ dại, chúng ta có thể lập kế hoạch mục tiêu. Ví dụ, chúng ta có thể xây dựng một vùng đệm, để ngăn chặn sự phát triển và sinh sản của cỏ dại.”
“...để ngăn chặn sự sinh sản?”
“Bà nghe cháu nói, cỏ dại rễ thẳng như bồ công anh sau khi chúng lớn lên rất khó diệt trừ và chúng sẽ không ngừng phát triển, vì vậy bà phải loại bỏ chúng không thương tiếc trước khi chúng lớn lên. “
“...... Cỏ dại rễ thẳng?”
“Ồ, đây là thứ tốt, bà nghe cháu nói, Tử Huệ Hòe là cây trồng cố định đạm, bà có biết cây trồng cố định đạm là cái gì không ? “
“...... Cây trồng cố cái gì đạm?”
Bà Chu đã bối rối từ lâu.
Nhổ cỏ mà thôi, sao cảm giác như bà ta đang đi học vậy?
Càng nghe càng không hiểu, bà ta không khỏi tự mình hoài nghi mấy chục năm nay đều làm việc không công.