Mộc Mộc đang ở dưới mái hiên của người ta, lại ăn cơm của người ta, nhận được lợi, không thể không cúi đầu, vì thế liền ngoan ngoãn rửa chân.
Thẩm Chỉ đi vào phòng ngủ, lấy một ít nước linh tuyền trộn với nước cây ngải cứu có thể cầm máu.
Trở lại nhà chính, Mộc Mộc vẫn còn đang rửa chân.
Nước trong chậu đã trở nên đen tuyền, khuôn mặt của Mộc Mộc trở nên đỏ bừng, cực kỳ ngượng ngùng.
Cảm thấy đã rửa sạch rồi, nó nhấc chân lên, Sở Cẩm Niên và Sở Cẩm Chu vẫn nhìn nó, cho nên khi nó nhấc chân lên, hai người liền phát hiện không thích hợp.
"A! Mộc Mộc! Chân của ngươi chảy máu rồi!"
"Ai nha nha, có một vết thương! Thật dài!"
Lông mày Sở Cẩm Niên nhíu thật chặt, trông như sắp khóc.
Mộc Mộc cuộn tròn chân nhỏ, thờ ơ nói: "Có gì đâu, vết thương nhỏ này hai ngày là khỏi rồi."
Sở Cẩm Niên: "Hừ! Gạt người, vết thương thật lớn, rất đau!"
Thẩm Chỉ thở dài, ngồi xổm trước mặt Mộc Mộc, nắm bàn chân nhỏ của nó, từng chút từng chút bôi nước thuốc lên vết thương.
Ánh mắt Mộc Mộc dại ra.
Sở Trường Phong nhìn sườn mặt ôn nhu của Thẩm Chỉ, động tác cẩn thận từng li từng tí, trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm mại.
Bôi thuốc xong, Thẩm Chỉ ôn nhu nói: "Được rồi, lát nữa thẩm thẩm sẽ dẫn theo Chu Chu và Niên Niên đưa con về nhà, mang theo nước thuốc này, ngày mai nhớ tự bôi lại."
Sở Cẩm Niên: "Nương, chân Mộc Mộc rất nhanh sẽ khỏi sao?"
Thẩm Kỳ: "Ừ, sẽ khỏi."
Sở Cẩm Chu: "Niên Niên, ngươi đừng lo lắng, nương bôi ngải thảo cầm máu cho Mộc Mộc, rất nhanh sẽ khỏi."
Thẩm Chỉ nhìn Sở Cẩm Chu một cái, ánh mắt sâu xa đầy ý tứ.
Sở Trường Phong cũng híp mắt, nhìn về phía Sở Cẩm Chu, trong lòng dần dần dâng lên một tia nghi hoặc.
Mà phản ứng của Sở Cẩm Niên lại lớn hơn.
"Oa oa oa! Ca ca! Ca ca ngươi thật lợi hại! Ngươi và nương đều thật lợi hại! Cái gì cũng biết! Niên Niên đều không biết những thứ này!"
Tiểu nịnh nọt không bỏ qua cơ hội nào, ra sức khen ngợi.
Thẩm Chỉ vừa định đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hai má nóng lên.
Nàng ngẩn người.
Làm xong chuyện xấu, Mộc Mộc chột dạ cúi thấp đầu, trái tim đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến sắp chảy máu.
Nó hôn nương của người khác.
Nương của Niên Niên đối xử với nó quá tốt! Còn bôi thuốc cho nó nữa.
Nó... nó nhịn không được.
Đây chính là nương trong lòng nó nha!
"Ơ-"
Sở Cẩm Niên choáng váng.
"Mộc Mộc... Ngươi... Ngươi hôn nương của ta..."
Tiểu gia hỏa ấp úng nói.
Nó còn chưa chủ động hôn nương!
Mộc Mộc làm sao có thể hôn nương của nó?!
Trong lòng Sở Cẩm Niên rất khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được trề ra.
Mộc Mộc càng chột dạ, nó xoa xoa bàn tay nhỏ bé, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, ta không phải cố ý, sau này ta sẽ không hôn nương của ngươi nữa..."
Nói xong, thanh âm không thể khống chế mang theo tiếng khóc nức nở, nghe vừa đáng thương lại ủy khuất.
Sở Cẩm Niên há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trong lòng Thẩm Chỉ chua xót.
Thời đại này có rất nhiều cô nhi không cha không mẹ, hoặc là những đứa trẻ trong gia đình nghèo khó.
Những đứa bé không có cha mẹ, đột nhiên có một người đối tốt với hắn, trong lòng sẽ tự nhiên nảy sinh cảm giác thích và ỷ lại.
Thẩm Chỉ xoa xoa đầu Mộc Mộc,"Ngoan, thẩm thẩm không trách con, không sao đâu."
Sở Cẩm Niên ấm ức, nương chỉ thích Mộc Mộc thôi sao? Có phải cảm thấy nó vô cớ gây rối không?
Nhưng nương chính là nương của nó nha, trước kia nương luôn thích hôn ca ca, cũng chưa từng hôn nó.
Hiện tại nương biến thành tiên nữ, để Mộc Mộc hôn, nhưng lại không cho nó hôn.
Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng muốn khóc.
Nhưng nó lại cố gắng nhịn, vạn nhất nương thấy nó khóc, nói không chừng sẽ cảm thấy nó không nghe lời, cảm thấy nó là đứa nhỏ hư hỏng.
Nắm tay nhỏ siết thật chặt, dùng cái này để biểu đạt ấm ức của mình.
Đột nhiên, nắm tay cảm thấy ấm áp, nó ngẩn người.
Cúi đầu nhìn, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại cầm lấy bàn tay nhỏ bé đen gầy của nó.
Tiểu gia hỏa bĩu môi,"Ca ca..."