Sở Cẩm Chu xoa xoa bàn tay nhỏ bé của nó,"Đừng buồn, ca ca ở cùng ngươi."
Dứt lời, Sở Cẩm Chu tới gần tiểu gia hỏa, hôn lên má nó một cái,"Ca ca hôn ngươi."
Hai mắt Sở Cẩm Niên ngưng trệ, rất nhanh trên con ngươi liền bịt kín một tầng hơi nước,"Ca ca... Ca ca..."
Thẩm Chỉ không phát hiện nhóc con nhà mình đang ủy khuất, nàng ôm lấy Mộc Mộc, vẫy tay gọi Chu Chu và Niên Niên,"Chu Chu, Niên Niên, đi, cùng nương đưa Mộc Mộc về nhà."
Sở Cẩm Niên mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nương nói, nắm tay ca ca, chậm rãi đi theo phía sau nương.
Mà Mộc Mộc được Thẩm Chỉ ôm, trái tim đập càng nhanh hơn. Nó lặng lẽ đặt đầu nhỏ dựa vào đầu Thẩm Chỉ, còn không nhịn được nhẹ nhàng cọ cọ.
Thẩm Chỉ cảm nhận được sự thân cận của Mộc Mộc, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Nàng rất thích những đứa trẻ ngây thơ trong sáng, đáng yêu ngoan ngoãn, trong lòng không chút toan tính, cũng không có tâm địa xấu xa.
Thẩm Chỉ ôm Mộc Mộc đi ở phía trước, Sở Cẩm Niên ở phía sau nhìn theo bóng lưng bọn họ, cái miệng nhỏ nhắn sắp vểnh lên trời rồi.
Ngay cả Sở Cẩm Chu ôm bả vai của nó, sờ đầu nó, cũng không dỗ được nó.
Cuối cùng cũng đưa Mộc Mộc về nhà, Thẩm Chỉ đưa ngải cứu đã nghiền nát pha nước linh tuyền cho Mộc Mộc,"Sáng mai rời giường, nhớ bôi vết thương một chút, đừng lên núi nhặt củi nữa, chờ chân khỏi lại đi."
Mộc Mộc ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn nàng, cặp mắt to tròn đáng yêu, bên trong phản chiếu hình ảnh dịu dàng của Thẩm Chỉ.
Trên đường về nhà, Sở Cẩm Niên cúi đầu, bước nhanh về phía trước, ca ca muốn nắm nó, nó cũng không có tâm trạng.
Sở Cẩm Chu thở dài.
Thẩm Chỉ cũng phát hiện ra tiểu gia hỏa này không bình thường.
"Đệ đệ làm sao vậy?"Thẩm Chỉ hỏi Sở Cẩm Chu.
Sở Cẩm Chu tiếp tục thở dài,"Nương, đệ đệ thấy người hôn Mộc Mộc, lại ôm Mộc Mộc về nhà, đối xử tốt với Mộc Mộc như vậy, trong lòng hắn không vui."
Thẩm Chỉ vẻ mặt kinh ngạc,"Hả?"
Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười,"Cho nên tiểu tử này đang ghen tị?"
Sở Cẩm Chu chần chờ gật đầu,"Ừm."
Do dự một chút, Sở Cẩm Chu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thẩm Chỉ,"Nương, người cũng hôn Niên Niên đi, hắn rất hy vọng người hôn hắn."
Sở Cẩm Chu hiểu được khi người thân cận nhất của mình thân cận với người khác, trong lòng có bao nhiêu khổ sở.
Trước kia nó vẫn coi đoàn trưởng bá bá là cha của mình, chỉ là lúc bốn năm tuổi, đoàn trưởng bá bá mang về vài đứa nhỏ, đối với bọn họ cũng tốt như đối với mình.
Trong lòng nó rất khổ sở, nhưng nó không thể khổ sở, cũng không thể nói ra, bởi vì đoàn trưởng bá bá còn có thể cứu nhiều hài tử khác nữa, ông cũng không phải là đoàn trưởng bá bá của một mình nó.
Thẩm Chỉ mím môi dưới,"Nương biết rồi."
Sở Cẩm Niên càng nghĩ trong lòng càng khổ sở, nương một chút cũng không phát hiện nó khổ sở.
Nhưng không phát hiện mới là tốt nhất, dù sao nương cũng không quan tâm nó, tuy rằng mấy ngày nay nương đối với nó rất tốt, nhưng mà... nhưng mà...
Nhưng mà nhưng mà, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Tại sao?
Tại sao nương rõ ràng đã đối tốt với nó, lại đột nhiên đối tốt với người khác?
Tiểu gia hỏa yên lặng rơi nước mắt, cắn chặt môi, không cho người phía sau nghe thấy nó khóc.
Về đến nhà, Thẩm Chỉ nhìn thoáng qua Sở Cẩm Niên ỉu xìu, trong lòng vừa buồn cười vừa mềm mại.
"Niên Niên, lại đây."
Thẩm Chỉ bỗng nhiên vẫy tay gọi tiểu gia hỏa.
Trong lòng Sở Cẩm Niên thấp thỏm, chậm rãi di chuyển đến trước mặt nàng,
"Nương... nương, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Chỉ bế tiểu gia hỏa lên, hôn nhẹ hai bên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó,"Nhãi con bảo bối nhà ta giận nương rồi?"
Miệng Sở Cẩm Niên giật giật, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được xẹp xuống.
Cái miệng nhỏ nhắn méo mó, cố gắng nhịn cũng không nhịn được. Ngay lúc sắp khóc thành tiếng liền vùi đầu vào trong lòng Thẩm Chỉ,"Nương... Ô ô ô... xin lỗi, Niên Niên... Không phải cố ý, Niên Niên không có tức giận, nương đừng chán ghét Niên Niên."
Thẩm Chỉ rất đau lòng,"Nương không có giận, là con giận nương, nương mới phải nói xin lỗi."
Nàng hôn lên đầu tiểu gia hỏa,"Bảo bối ngoan, nương không phải cố ý muốn thân cận Mộc Mộc, chỉ là cảm thấy Mộc Mộc là bạn tốt của con, hơn nữa lại đáng thương, là nương xem nhẹ cảm xúc của con, nương xin lỗi nhé."
"Nhưng bất kể thế nào, Niên Niên và Chu Chu của nhà chúng ta mới là con của nương, nương thích các ngươi nhất."
Sở Cẩm Niên khịt mũi, Thẩm Chỉ giải thích một hồi, giải thích đến mức nó ngượng ngùng, càng cảm thấy mình không hiểu chuyện, thật mất mặt.
Khuôn mặt phiếm hồng, nó vừa xấu hổ vừa nghĩ đến chuyện Thẩm Chỉ vừa mới làm với nó, trong lòng lập tức cảm thấy ngọt như mật.
"Nương, người hôn Niên Niên-" Tiểu gia hỏa nhỏ giọng ấp úng.
"Moa -" Thẩm Chỉ lại lên trán tiểu gia hỏa một cái,"Đúng rồi, nương hôn con, vậy con tha thứ nương, được không?"
Miệng tiểu gia hỏa không khống chế được mà giơ lên,"Được... được ạ."