Tiểu gia hỏa sợ đến mức mắt đều phát run, chẳng lẽ củi còn chưa đủ sao?
Sở Trường Phong bất tri bất giác ngủ thiếp đi, lần thứ hai mở mắt, liền nhìn thấy Thẩm Chỉ ôm một tiểu gia hỏa đi vào trong nhà.
Chàng nhíu mày, dĩ vãng mỗi lần Thẩm Chỉ ôm Sở Cẩm Niên như vậy, thường là dấu hiệu nàng muốn đánh người, Sở Trường Phong lo lắng lên tiếng,"Thẩm Chỉ, ngươi đừng đánh đứa nhỏ!"
Thẩm Chỉ không để ý tới Sở Trường Phong, nhưng lời này dọa cho Mộc Mộc càng sợ hãi.
"Mộc Mộc!! Sao ngươi lại tới đây?"
Thấy Thẩm Chỉ ôm Mộc Mộc đi vào, Sở Cẩm Niên mở to mắt.
Thẩm Chỉ nhẹ nhàng đặt Mộc Mộc ngồi xuống bên cạnh Sở Cẩm Niên,"Tiểu Mộc Mộc, con ở nhà ta ăn cơm trước."
"Ơ?" Mộc Mộc choáng váng.
Thẩm Chỉ rất nhanh liền ôm Sở Trường Phong vào.
Nhìn Mộc Mộc đang ngồi bên cạnh Sở Cẩm Niên, Sở Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, lập tức trong lòng lại dâng lên một trận áy náy.
Chàng trách lầm Thẩm Chỉ rồi.
"Ăn cơm đi!"
Hai tiểu gia hỏa vừa rồi đã múc cơm, Thẩm Chỉ lại múc cho Mộc Mộc một chén, gắp cho Mộc Mộc vài miếng thịt đầu heo kho, lại múc một muỗng lớn lòng gà ngâm ớt.
"Mau ăn đi."
Sở Cẩm Chu vội vàng cầm lấy chén của Sở Cẩm Niên, gắp cho đệ đệ rất nhiều đồ ăn.
Sở Cẩm Niên vui tươi hớn hở,"Ca ca, ngươi thật tốt."
Sở Cẩm Niên suy nghĩ một chút, cầm lấy chén của Sở Trường Phong, cũng gắp thức ăn cho chàng.
Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, bận rộn một hồi lâu, cuối cùng mới ăn cơm.
Mộc Mộc là một đứa bé tham ăn, ngửi thấy mùi thơm liền mơ hồ, vừa thấy Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên ăn, nó cũng theo sát phía sau.
Lòng gà đã được ướp qua, lại có ớt ngâm, gừng ngâm, ớt cay, hạt tiêu xào qua, không có chút mùi tanh nào.
Chua cay đủ vị, lòng gà vừa mềm vừa giòn, đặc biệt hợp với ăn cơm.
Bọn nhỏ đều hận không thể chôn đầu vào trong chén, ăn ngấu nghiến.
Sở Cẩm Niên mỗi ngày đều phải khen ngợi một tràng dài, lần này thậm chí còn quên luôn việc khen món lòng gà ăn ngon.
Tiểu gia hỏa ăn không ngừng lại được a!
Lòng gà cay cay, càng ăn càng muốn ăn, khi đã quen với hương vị của nó, tiểu gia hỏa cảm thấy đây quả thực là mỹ vị vô địch!
Sở Trường Phong ăn một miếng, liền nhịn không được hỏi: "Đây là thứ gì?"
"Hô ơ... Hô ơ... cha!"
Tiểu gia hỏa cuối cùng cũng ngẩng đầu lên,"Con biết! Đây là lòng gà! Là ruột gà, gan gà..."
Hai mắt tiểu gia hỏa phát sáng,"Cha, thật thần kỳ nha! Những thứ hôi thối này lại có thể ăn ngon như vậy! Nương là tiên nữ sao?!"
Đôi mắt Sở Trường Phong run rẩy, ánh mắt nhìn vào lòng gà trong chén, đúng vậy, miếng giòn giòn mà chàng ăn dường như chính là ruột gà.
Nhưng... nhưng ruột gà, nội tạng đều không ai ăn, nhiều nhất được dùng để cho chó ăn.
Sở Trường Phong nhìn Thẩm Chỉ, ánh mắt phức tạp.
Thẩm Chỉ nhìn Sở Trường Phong khiêu khích, nháy mắt mấy cái.
Khụ một tiếng, Sở Trường Phong không được tự nhiên cầm đũa lên lần nữa.
Sở Cẩm Chu bỗng nhiên ngẩng đầu,"Không thối, nội tạng đều có thể ăn, ăn rất ngon."
Trước kia bọn họ bắt được con mồi, nội tạng đều được rửa sạch rồi ăn.
Khi không có thịt, nội tạng cũng là thứ tốt.
"Oa! Ca ca, ngươi thật lợi hại nha! Ngươi cái gì cũng biết!"
Sở Cẩm Niên nhìn ca ca, hai mắt lấp lánh.
Sở Cẩm Chu rất hưởng thụ, đắc ý nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên.
Thẩm Chỉ: "..."
Tiểu nịnh nọt này, sao... lại đáng yêu như vậy.
Trong miệng Mộc Mộc nhét đầy thức ăn, mở to đôi mắt nghe mọi người nói chuyện, nó cũng rất khiếp sợ, nội tạng làm sao có thể ăn ngon như vậy?
Không hổ là nương tiên nữ của Niên Niên, lợi hại muốn chết!
Một bữa cơm ăn xong, lòng gà một chút cũng không còn thừa, mọi người ăn đến chóp mũi cùng trán đều toát mồ hôi.
Mộc Mộc vừa ăn thịt của người ta, lại vừa ăn lòng gà ngon như vậy, vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Nương của Niên Niên, ngày mai con sẽ giúp người nhặt củi nhé."
Sở Cẩm Niên: "Ta cũng muốn nhặt! Mộc Mộc, ngày mai ngươi nhất định phải nhớ gọi ta!"
Mộc Mộc vỗ vỗ ngực nhỏ,"Chắc chắn rồi, giao cho Mộc Mộc."
Ăn no rồi, trời cũng tối, Mộc Mộc lay ghế liền muốn nhảy xuống,"Ta đi trước, cám ơn các ngươi hôm nay cho ta ăn ngon, ta sẽ báo đáp các ngươi."
Nhưng mà, chân nhỏ treo ở giữa không trung, còn chưa đụng tới mặt đất, Mộc Mộc đã bị Thẩm Chỉ ấn trở lại trên ghế.
"Ngoan ngoãn ngồi xuống, tìm con tới cũng không chỉ là vì mời con ăn cơm."
"A?"
Mộc Mộc khẩn trương xoa bàn tay nhỏ bé, nó chỉ là một tiểu nhãi con, ngoại trừ là một người tham ăn, thích ăn đồ ăn, thì cũng chỉ biết nhặt củi, cắt cỏ heo. Nhưng nó cắt cỏ heo không nhanh và giỏi như Niên Niên.
Rốt cuộc là muốn nó làm gì đây?
Sở Cẩm Niên cũng ngây ngốc,"Nương, trời tối rồi, Mộc Mộc phải về nhà, nếu không gia gia hắn sẽ lo lắng."
Mộc Mộc vội vàng gật đầu,"Gia gia rất nhớ con, nếu con không ở nhà, ông ấy sẽ rất nhớ con."
Mộc Mộc ở trong lòng vụng trộm bổ sung, cho nên người mau thả con đi.
Thẩm Chỉ không đồng ý, đi bưng một chậu nước đặt trước mặt Mộc Mộc,"Rửa sạch chân đi."
"Hả?!"
Mộc Mộc càng ngốc.
Sở Trường Phong cau mày, không biết Thẩm Chỉ rốt cuộc muốn làm gì.
Sở Cẩm Niên và Sở Cẩm Chu nhìn nhau, mặc dù không rõ nương muốn làm gì, nhưng cũng không nghi ngờ.