"Mèo con tham ăn, lại đây."

Thẩm Chỉ vẫy tay gọi.

Tiểu gia hỏa lắc lắc đi tới trước mặt nàng.

"Nương-"

Thẩm Chỉ ngồi xổm xuống nhìn đôi giày mới trên chân tiểu gia hỏa,"Thế nào? Giày mới mang vào có thoải mái không? Đi có bị mài vào chân không?"

"Thoải mái thoải mái!

Tiểu gia hỏa kích động lắc đầu,"Không mài chân! Rất thoải mái!"

Nói xong nó dùng sức nhảy lên hai cái, vừa nhảy vừa nói: "Nhìn này! Con... Nhảy ... Nhảy! Đều rất thoải mái!"

"Vậy là tốt rồi."

Nhìn thoáng qua nước trong nồi đã sôi trào, canh đã chuyển sang màu trắng sữa, Thẩm chỉ sờ sờ đầu tiểu gia hỏa,"Được rồi, ăn cơm thôi, đi rửa tay đi."

Tiểu gia hỏa lặng lẽ nhìn đồ ăn trên bếp, lúc này mới lưu luyến không rời đi ra cửa.

Tay phải rửa sạch sẽ, cho nên tiểu gia hỏa dùng sức chà xát, rửa đến mức tay đều đỏ lên, nó mới đi vào nhà.

Vừa vào nhà, thấy Thẩm Chỉ đi vào phòng ngủ, lực chú ý của tiểu gia hỏa lập tức rời khỏi đồ ăn, đi theo nàng vào.

Thẩm Chỉ đi vào phòng ngủ, Sở Trường Phong không được tự nhiên quay đầu đi, làm bộ như không bị đồ ăn thơm ngào ngạt hấp dẫn.

Thẩm Chỉ nhìn chàng một cái, cười rồi kéo chăn ra.

Thân thể Sở Trường Phong chợt lạnh lẽo, lập tức nhận ra có gì đó không đúng,"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Hai tay Thẩm Chỉ xuyên qua lưng và chân Sở Trường Phong.

Lông mi Sở Trường Phong run rẩy,"Thẩm Chỉ! Ngươi không được!"

Thẩm Chỉ "chậc" một tiếng, vỗ một cái vào mông chàng,"Chàng còn muốn ăn cơm không? Nếu ta không ôm chàng, chàng làm thế nào đi ra ngoài?"

Sở Trường Phong trừng lớn mắt, mặt "Vụt" một cái đỏ như mông khỉ.

"Ngươi... Ngươi..."

Môi chàng run rẩy nửa ngày, lại không thốt ra được một chữ.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của chàng, không còn tái nhợt như mọi khi, Thẩm Chỉ mềm lòng,"Được rồi, hai ngày này chàng chịu đựng trước đi, hai ngày nữa ta sẽ làm xe lăn cho chàng, chàng có thể tự mình đi ra ngoài."

Sở Trường Phong cả người cứng đờ, trong đầu ong ong, tâm trí đều là hình ảnh quẩn bách xấu hổ bị nàng vỗ mông, về phần nàng nói cái gì, chàng hoàn toàn không có nghe rõ.

Sở Cẩm Niên che cái miệng nhỏ cười trộm, Thẩm Chỉ ôm Sở Trường Phong đi ra ngoài, nó liền vội vàng đuổi theo.

Đặt Sở Trường Phong ngồi xuống ghế, Thẩm Chỉ lại xách Sở Cẩm Niên đến ghế bên cạnh hắn.

"Hai người các ngươi ăn trước đi, ta đi xem Chu Chu."

Nàng ra khỏi cửa, trong lòng Sở Trường Phong mới thả lỏng, cảm thấy cả người nhẹ nhỏm hơn một chút.

Mà Sở Cẩm Niên đã hoàn toàn bị đồ ăn trên bàn ăn câu lấy hồn phách.

Tiểu gia hỏa ghé vào trên bàn, nhìn chằm chằm những món ăn mà nó chưa từng thấy qua.

Nó cũng hoàn toàn không nhìn ra là dùng nguyên liệu gì làm, dù sao ngửi thấy rất thơm, ăn chắc chắn sẽ rất ngon.

"Cha... Cái này... Cái này là cái gì vậy? Ngửi có vị chua chua, ngọt ngọt."

Nói xong lại bắt đầu nuốt nước miếng.

Sở Trường Phong cũng tò mò nhìn đĩa đồ ăn màu sắc xinh đẹp kia, là thịt sao? Hẳn là không phải, nào có ai làm thịt chua chua ngọt ngọt?

Và một đĩa khác, hình như có mùi cá? Cho thêm cá?

Sở Trường Phong từ nhỏ đã không thích ăn cá, nhưng mùi vị này lại rất hấp dẫn.

Hai cha con còn chưa nghiên cứu xong đồ ăn trên bàn, Thẩm Chỉ đã mang theo Sở Cẩm Chu trở lại.

Trên người Sở Cẩm Chu bẩn thỉu, hình như lại đánh nhau với người khác.

Nó cứng cổ, vẻ mặt không phục.

Rửa tay rửa mặt cho nó, Thẩm Chỉ nói: "Sau này ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu cả."

Sở Cẩm Chu nhìn nàng một cái, không nói chuyện, chỉ là bàn tay nhỏ lặng lẽ sờ sờ túi nhỏ trên người, đáy mắt hiện lên một tia u ám.

Bất quá rất nhanh, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nó sửng sốt.

"Đây là thịt thăn chua ngọt, được làm từ thịt thăn lợn, đây là cà tím vị cá, đây là canh trứng mướp hương."

Giới thiệu xong, Thẩm Chỉ múc cơm cho bọn họ.

Sở Trường Phong tay không có sức lực, nàng gắp cho chàng rất nhiều đồ ăn, còn múc cho chàng một chén canh đặt ở trước mặt.

Chàng nhìn nàng một cái.

Thẩm Chỉ nhướng mày,"Nhìn ta làm gì? Cảm thấy ta đối xử với chàng quá tốt?"

Sở Trường Phong mím môi, cầm lấy đũa.

Khóe miệng Thẩm Chỉ cong lên.

Sở Cẩm Niên trừng mắt tròn xoe tò mò nhìn cha, lại tò mò nhìn nương.

Nhìn nhìn, nó nhịn không được len lén cười cười.

Nó thích cha và nương như vậy, trước kia nương luôn mắng cha, nó đều cảm thấy sợ hãi.

Nương thật tốt a, không mắng cha nữa, còn cho cha ăn cơm, cũng cho nó ăn cơm.

Trong lòng đang vui vẻ,"Phanh" một tiếng, một chén cơm đầy đắp đồ ăn được đặt ở trước mặt nó.

"Ăn đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play