Tiểu gia hỏa hai mắt híp lại, vui vẻ mà lắc lư đầu.

Sở Cẩm Chu đã vùi đầu ăn.

Sở Trường Phong cố sức gắp miếng thịt chua ngọt kỳ quái kia lên.

Thịt thăn chua ngọt... Nghe liền cảm thấy kỳ quái.

Chàng tò mò nếm thử một miếng.

Thịt thăn chiên giòn được bọc trong nước sốt dày đặc trên bề mặt.

Vào miệng vị chua ngọt lan tỏa, nhẹ nhàng cắn một cái, thịt giòn bên ngoài mềm bên trong, mùi vị ngọt ngào nhưng không ngấy chút nào.

Thịt thăn và nước sốt chua ngọt dung hợp hoàn mỹ, Sở Trường Phong ăn xong, vội vàng gắp miếng thứ hai.

Ngon, thịt này rõ ràng kỳ quái như vậy, nhưng lại rất ngon.

"Wow a..."

Sở Cẩm Niên nhét đầy cái miệng nhỏ, hai má phồng lên, vừa ăn thịt thăn chua ngọt thơm ngào ngạt, hai mắt mở to, sáng lấp lánh.

Tiểu gia hỏa quả thực bị mùi thơm của món thịt chua chua ngọt ngọt này làm cho choáng váng.

"Ăn ngon nha!! Ăn rất ngon! Niên Niên đời này chưa từng ăn thịt ngon như vậy!"

Ăn xong một miếng thịt thăn, Thẩm Chỉ cũng rất hài lòng.

Nàng xoa xoa đầu Sở Cẩm Niên,"Đời này con mới bao lớn chứ? Chỉ là nhóc con ba tuổi mà thôi, về sau nương sẽ làm cho con càng nhiều đồ ăn ngon."

"Ừm ừm!"

Tiểu gia hỏa nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ vào tay của nàng,"Nương, thịt chua ngọt này thật sự rất ngon!"

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

Sở Cẩm Chu từ trong chén ngẩng đầu lên, nhìn Sở Cẩm Niên cười đến sáng lạn, đáy mắt hiện lên oán hận nồng đậm.

Ăn vài miếng thịt thăn chua ngọt, Sở Trường Phong lại tò mò nếm thử cà tím vị cá.

Nước sốt đậm đà của cà tím vị cá hòa quyện vào trong cơm, trông rất hấp dẫn.

Ăn một miếng cà tím trộn với cơm, lông mi chàng run rẩy, mùi vị này...

Chàng còn chưa kịp kinh ngạc, Sở Cẩm Niên đã biểu đạt ra sự khiếp sợ của mình.

"Wow!!! Ăn ngon quá! Đây chắc không phải là cà tím đâu?! Sao lại là cà tím được chứ?"

Trong miệng Sở Cẩm Niên vẫn còn nhét cà tím vị cá, nhưng nó đã gấp không chờ nổi muốn chia sẻ cảm thụ của mình.

"Thơm thơm! Chua chua! Còn có mùi cá, nhưng... nhưng không có cá nha?"

Cà tím rõ ràng không ngon, nhưng cái này sao lại ngon như vậy?

Trước kia, tiểu gia hỏa ở nhà Trương bá nương ăn cơm, cũng ăn cà tím.

Nhưng cà tím đó chính là cà tím luộc với chút muối nhạt nhẽo, hương vị không ngon lắm.

Tiểu gia hỏa cảm thấy món cà tím đó còn không ngon bằng mấy loại rau dại mà nó hái về.

Nhưng hôm nay món cà tím này so với thịt còn ngon hơn!

Thẩm Chỉ cười nói: "Cà tím vị cá, chính là cà tím, chỉ là có mùi cá, món này rất hợp ăn với cơm, các ngươi ăn nhiều một chút."

Cà tím vị cá quả thật rất ngon, phối hợp với cơm mềm dẻo, hương vị tuyệt vời.

Thẩm Chỉ ăn nhưng lại cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu có thêm ớt thì càng ngon.

Sau khi ăn rất nhiều thịt thăn chua ngọt và cà tím vị cá, một nhà bốn người cùng uống canh.

Trứng gà ta này đặc biệt thơm, mùi trứng gà trộn lẫn với vị ngọt nhàn nhạt của mướp hương.

Uống một ngụm, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

Sở Cẩm Niên uống một ngụm, chép miệng, rồi tiếp tục uống một ngụm.

Sở Trường Phong cũng rất thích món canh này, tuy chàng ăn cơm ít, nhưng ngược lại canh lại uống hai chén.

Thấy chén của chàng trống không, Thẩm Chỉ cầm lấy chén của chàng, muốn cho chàng thêm một chén cơm, nhưng lại bị Sở Trường Phong cự tuyệt.

"Ta không ăn, ta no rồi."

Thẩm Chỉ nhíu nhíu mày, chén ăn cơm rất nhỏ, cho dù là tiểu gia hỏa Sở Cẩm Niên cũng ăn gần hai chén.

Mà Sở Trường Phong vừa rồi chỉ ăn có nửa chén cơm.

Huống hồ mặc dù chàng thích đồ ăn, nhưng chỉ ăn vài miếng liền không ăn nữa, chỉ uống canh.

Thẩm Chỉ nhanh chóng hiểu ra.

Nàng thở dài,"Ta bảo chàng ăn thì chàng ăn, nếu không ta không cho Niên Niên ăn cơm nữa, đem bán nó đi."

Sở Cẩm Niên sợ tới mức ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen trắng bệch mấy phần.

Thẩm Chỉ nhìn nó nháy mắt mấy cái.

Tiểu gia hỏa ngẩn người, lén nhìn cha mình, sau đó dường như hiểu ra điều gì, lại vui vẻ tiếp tục uống canh.

Sắc mặt Sở Trường Phong trắng bệch,

"Thẩm Chỉ... ngươi..."

"Không muốn ta bán nó, vậy chàng ăn đi."

Sở Trường Phong siết chặt tay, bàn tay hơi run rẩy, cuối cùng vẫn cầm chén cơm lên.

Chàng ăn cơm, trong lòng một trận bi thương, nàng chỉ là muốn nhìn chàng làm trò cười, muốn nhìn chàng chật vật như thế nào ở trước mặt nàng sao?

Thẩm Chỉ làm thịt thăn chua ngọt rất nhiều, nhưng ngoại trừ Sở Cẩm Chu, Sở Cẩm Niên và Sở Trường Phong chỉ ăn phần mà nàng gắp vào chén cho bọn họ, sau đó bọn họ đều không gắp nữa.

Thẩm Chỉ đành phải chia nửa đĩa thịt thăn chua ngọt còn lại cho bọn họ.

Sở Cẩm Chu nhìn trong chén bọn họ cũng giống như mình, đều là tràn đầy thịt, nó tức giận đến mức siết chặt đôi đũa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play