Tiểu gia hỏa xoay người ngồi trên mép giường, cố gắng nhấc chân nhỏ lên muốn cho Sở Trường Phong thấy rõ hơn một chút.

Sở Trường Phong nhẹ nhàng nắm lấy chân nhỏ của nó,"Cha thấy rồi, Niên Niên của chúng ta có giày mới, giày mới rất xinh đẹp đáng yêu, những đứa trẻ khác đều không có."

"Đúng! Đúng! Ngưu Ngưu ca ca bọn họ đều không có!"

"Cha! Con thật sự rất vui nha... Hôm nay là này vui nhất..."

Tiểu gia hỏa ngã ngửa vào trong ngực chàng, mềm mại cùng chàng làm nũng nói chuyện phiếm,"Cha, chờ Niên Niên trưởng thành, Niên Niên cũng muốn mua giày mới cho cha! Giày xinh đẹp!"

Sở Trường Phong nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt mềm mại của tiểu gia hỏa, trong lòng cũng mềm mại như nước.

"Niên Niên, cảm ơn con."

"Hắc hắc hắc... Không cần cám ơn, con còn chưa mua, có lẽ... phải đợi thật lâu thật lâu... cha, người phải chờ con nha."

Sở Trường Phong hôn nhẹ lên mặt nó,"Được, cha chờ con."

"Ngoại trừ mua cho cha, Niên Niên còn muốn mua cho nương, còn có ca ca nữa, Niên Niên phải cố gắng kiếm tiền!"

"Ca ca bắt nạt con, tại sao con còn nghĩ đến hắn?"

"Ca ca... ca ca tuy rằng bắt nạt con... Nhưng mà... Nhưng mà hắn là ca ca nha."

Giọng nói của tiểu gia hỏa nhỏ dần, cũng có chút ủy khuất,"Nếu sau này ca ca không đánh con, cũng không đánh cha thì tốt rồi, Thạch Đầu ca ca đối xử rất tốt với Tam Nha tỷ tỷ, có đồ ăn ngon đều để dành cho Tam Nha tỷ tỷ..."

Thạch Đầu là ca ca của Tam Nha, rất thương muội muội, tiểu gia hỏa mỗi ngày nhìn, không khỏi hâm mộ.

Rõ ràng nó cũng có ca ca, nhưng mà... Nhưng ca ca vì sao lại không thích nó?

Nói đến đây, giọng của tiểu gia hỏa cũng thay đổi, nó muốn tới gần ca ca, nhưng ca ca thật sự rất chán ghét nó, còn đánh nó rất đau.

Nó sợ.

Nhìn tiểu gia hỏa buồn bã, ủy khuất lại mất mát, trái tim Sở Trường Phong một trận đau đớn.

Trong đầu hiện ra đứa bé trắng trẻo mập mạp kia.

Đó là đứa con đầu lòng của hắn, đương nhiên hắn thích.

Nhưng... nhưng chàng không biết xảy ra vấn đề ở đâu, tiểu tử kia từ lúc sinh ra đã không ngoan.

Mới mấy tháng tuổi đã gào khóc cả ngày không ngừng, dỗ cũng dỗ không được.

Biết đi rồi thì luôn thích ném đồ, véo người, đánh người, Sở Trường Phong từng dạy dỗ, nhưng lại bị cắn, thậm chí bị cắn đến chảy máu.

Thẩm Chỉ ngược lại rất chiều con.

Nhưng trong lòng Sở Trường Phong cũng rất lo lắng.

Vốn muốn hỏi đại phu, hoặc là hỏi người lớn một chút, đứa trẻ như vậy có phải bị bệnh hay không, phải dạy dỗ như thế nào mới tốt.

Nhưng... Nhưng chàng còn chưa kịp làm gì đã phải vào quân doanh.

Đợi đến khi trở về chàng đã không có biện pháp dạy dỗ đứa nhỏ này nữa, nó cũng trở nên ngày càng nghịch ngợm bướng bỉnh.

Thậm chí mỗi một lần đánh người đều hận không thể đánh chết.

Nếu còn tiếp tục như vậy, đứa nhỏ này chỉ sợ...

Sở Trường Phong đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên, Sở Cẩm Niên ngồi bật dậy, nó chun chun cái mũi nhỏ, dùng sức ngửi.

"Cha! Mùi thịt thơm quá!" Tiểu gia hỏa kích động quay đầu nhìn Sở Trường Phong.

"Thơm quá!! Nương làm món gì ngon vậy?" Hai mắt nó sáng rực lên.

Sở Trường Phong vừa rồi còn đang nghĩ về Sở Cẩm Chu, cũng không chú ý, hiện giờ chàng mới nhận ra mùi thơm bá đạo nồng đậm quanh quẩn trong hơi thở kia mãnh liệt bao nhiêu.

Chỉ là ngửi thôi, trong miệng đã bắt đầu chảy nước miếng.

Đừng nói là đồ ăn thơm như vậy, mặc dù chỉ là một chén cơm, đối với Sở Trường Phong và Sở Cẩm Niên mà nói, cũng đủ làm bọn họ chảy nước miếng.

"Cha! Là món gì nha? Cha có đoán được không?"

Sở Trường Phong lắc đầu,"Không biết."

Tiểu gia hỏa lập tức nhảy xuống giường,"Con đi xem! Lén nhìn thôi!"

Trong nháy mắt, cửa phòng ngủ vừa mở ra, mùi thơm kia lập tức vọt vào, càng làm cho người ta không thể cưỡng lại được.

Nghe bụng kêu ùng ục, Sở Trường Phong cũng không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài.

Hai chân Sở Cẩm Niên như đang bay.

Một phần là bị mùi thơm của đồ ăn mê hoặc, phần khác là do nó mang giày mới, hai chân cảm thấy thoải mái như muốn bay lên.

Tiểu gia hỏa nhảy nhảy hai cái, nó vui vẻ che miệng cười, không thấy đau chút nào!

Bình thường nó mang giày rơm, hoặc là đi chân trần, nếu như nhảy lên sẽ rất đau.

Giày mới cũng thật tốt quá đi.

Tiểu gia hỏa vui vẻ đủ rồi, lặng lẽ thò đầu vào phòng bếp.

Thẩm Chỉ đang làm món canh trứng.

Dầu nóng bốc khói, hỗn hợp trứng đánh tan đổ vào chảo, lập tức, mùi thơm của trứng lan tỏa, từng mảng trứng xốp như mây nở bung trong chảo.

Trứng chín, nàng cho mướp hương vào, đảo hai lần, rồi đổ thêm nước.

"Ục ục ục..."

Thẩm Chỉ sửng sốt một cái, nước này cũng không có sôi a.

"Ục ục ục ục..."

Đôi mắt nàng híp lại, nhanh chóng quay đầu.

Ngay lập tức, nàng đối diện với cặp mắt to tròn cả kinh của Sở Cẩm Niên.

Tiểu gia hỏa mơ hồ, rõ ràng không làm chuyện gì xấu, nhưng đột nhiên bị bắt, chính là rất chột dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play