Mà nàng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nguyện ý nương tựa cùng nàng, hoặc là cho nàng nửa cái bánh bao, vĩnh viễn đều là ngươi tranh ta đoạt.

Hai cha con ăn xong quả du đào, lại tiếp tục nói chuyện phiếm.

Tiểu gia hỏa hưng phấn nói nương làm cơm cho nó, thịt thơm ngào ngạt, còn có mì sợi!

Sở Trường Phong nghe, cũng không cảm thấy cao hứng, ngược lại còn nghi ngờ, cảm thấy trong lòng Thẩm Chỉ nhất định đang có ý định xấu gì đó.

Dù sao, mì trắng cũng không phải ai cũng dám ăn, huống chi còn có thịt.

Nghĩ đến Thẩm Chỉ từng nói muốn đem đứa nhỏ này bán đi... , hô hấp của chàng bỗng trở nên gấp gáp.

"Niên Niên, nếu nương con muốn bán con, con hãy đi tìm trưởng thôn, trốn ở nhà ông ấy, đừng ra ngoài."

Thẩm Chỉ: "..."

"Nương sẽ không bán con." Tiểu gia hỏa mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nhớ đến hôm nay khi Thẩm Chỉ xoa đầu nó, nó nhịn không được nở nụ cười,"Cha, con cảm thấy nương trở nên rất tốt nha, con rất thích nương."

Sở Trường Phong mím chặt môi, ánh mắt âm trầm.

Nghe tiểu gia hỏa khen ngợi, chàng biết tiểu ngu ngốc này rất dễ dàng bị lừa gạt, có khi bị bán đi cũng không biết.

Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy.

Thừa dịp chàng còn thời gian, phải nghĩ kỹ đường lui cho tiểu ngu ngốc này.

"Niên Niên, con đi gọi nương con tới đây, ta có lời muốn nói với nàng."

Sở Cẩm Niên chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới một sự thật,"Cha... Nương... Nương ngủ cùng chúng ta."

Sở Trường Phong nhăn mày.

"Ngay bên cạnh cha."

Thẩm Chỉ sợ nam nhân buổi tối đái dầm, khi ngủ hận không thể bám vào vách tường, cách hắn thật xa, Sở Trường Phong không nhúc nhích được, tự nhiên không phát hiện trên giường còn có một người khác tồn tại.

Sở Trường Phong quay đầu, trong căn phòng tối tăm, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng người đang nằm bên cạnh.

Chàng ngây ngẩn cả người.

Sao Thẩm Chỉ lại ngủ ở đây?

Từ khi chàng từ chiến trường trở về, sau đó còn bị tê liệt, Thẩm Chỉ hận không thể coi chàng là con chuột trong hố phân, liếc nhìn một cái cũng ngại xui xẻo.

Càng đừng nói là ngủ chung giường với chàng.

Sở Trường Phong muốn hỏi Sở Cẩm Niên, vì sao nàng lại ở đây, nhưng do dự một chút, vẫn là không hỏi, tiểu gia hỏa này có thể biết cái gì?

Lại nhìn về phía Thẩm Chỉ, sắc mặt Sở Trường Phong ngưng trọng, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

Thành thân với Thẩm Chỉ là mệnh lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối.

Trước khi thành thân, bọn họ chưa từng gặp qua.

Sở Trường Phong là một thiếu niên tuấn tú mười dặm tám xã đều biết, trước khi thành thân, cô nương thích chàng nhiều như cá trích qua sông.

Cha mẹ vì hôn sự của chàng cũng bận rộn hai năm.

Cuối cùng quyết định Thẩm gia cô nương Thẩm Chỉ cách thôn Tiểu Lâm bọn họ mấy chục dặm.

Sở phụ Sở mẫu nghe nói Thẩm Chỉ lớn lên cực kỳ xinh đẹp, liền có tâm tư vì con trai nhà mình tương xem, khi gặp được bản thân Thẩm Chỉ, phát hiện nàng so với trong tưởng tượng của bọn họ càng xinh đẹp hơn, lại hỏi thăm một chút nhân phẩm tính cách, lúc này liền quyết định.

Sau khi thành thân, Sở Trường Phong mới phát hiện tính cách nhân phẩm của Thẩm Chỉ cũng không giống như những gì mà người khác nói.

Tự tư tự lợi, lười biếng, thậm chí... thậm chí còn ăn mặc lộng lẫy, mỗi ngày ở trong thôn cùng rất nhiều nam nhân nói đùa.

Sở Trường Phong sau khi thành thân không tới hai ngày liền đi huyện thành làm việc, không nghĩ tới chỉ vẻn vẹn đêm thành thân liền mang thai hài tử.

Sau khi sinh ra Sở Cẩm Chu, Sở Trường Phong không còn chạm vào Thẩm Chỉ nữa.

Sự xuất hiện của Sở Cẩm Niên là việc ngoài ý muốn.

Bởi vì Sở Trường Phong phát hiện nàng trộm tất cả tiền bạc trong nhà trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mua trâu, chàng thật sự tức giận, bất luận như thế nào cũng muốn cùng nàng hòa ly.

Thẩm Chỉ không biết nên làm cái gì, nữ tử cho dù là hòa ly cũng sẽ bị người xem thường, vì thế nàng liền hạ dược Sở Trường Phong.

Nàng muốn có thai.

Chỉ cần mang thai, Sở Trường Phong chắc chắn sẽ không cùng nàng hòa ly.

Không nghĩ tới nàng thật sự mang thai, nhưng Sở Trường Phong ngoại trừ cho nàng tiền mua đồ dưỡng thân, mỗi ngày đều ở trong núi săn thú kiếm tiền, không muốn trở về.

Lúc Thẩm Chỉ sinh Sở Cẩm Niên, nàng khó sinh, đau đớn suốt hai ngày hai đêm.

Nàng ăn đủ đau khổ, Sở Trường Phong cũng mềm lòng, chỉ là hài tử sinh ra chưa được hai ngày, chàng đã bị bắt đi lính.

Lần này đi chính là ba năm.

Cho đến ba tháng trước, chàng mới được đưa về.

Nhưng mà cũng đã thành một người bại liệt không thể động đậy.

Lúc biết mình đã bị liệt, Sở Trường Phong liền không nghĩ tới muốn liên lụy nàng, chỉ là không ngờ nàng còn tuyệt tình hơn so với trong tưởng tượng của chàng.

Vì số tiền mà Sở phụ Sở mẫu mỗi tháng cấp cho, nàng không rời đi, nhưng nàng cầm số tiền này, cũng không chăm sóc tốt cho chàng và đứa nhỏ, thậm chí ngay cả cơm cũng không nỡ cho một miếng.

Nếu không có Niên Niên, Sở Trường Phong nghĩ, chỉ sợ chàng chống đỡ không quá mười ngày liền mất mạng.

Nghĩ tới đây, chàng cúi đầu nhìn về phía cái đầu tròn trịa trong ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play