Sở Trường Phong thở dài, chàng cũng cho rằng mình đã chết, nhưng không biết vì sao, lại tỉnh lại.
"Niên Niên, cha muốn..."
Sở Trường phong hạ giọng, mặc kệ đã nói bao nhiêu lần, mỗi lần đối mặt quẫn cảnh như vậy, chàng vẫn cảm thấy tự tôn như là bị người ném trên mặt đất hung hăng chà đạp.
Bất quá, chàng còn chưa nói xong, tiểu gia hỏa đã hiểu ý của chàng.
"Cha, muốn đi tiểu, đúng không? Đừng sợ đừng sợ, Niên Niên sẽ giúp cha!"
Tiểu gia hỏa rón rén bò dậy, sờ soạng ôm lấy cái bô, thuần thục giúp cha giải quyết.
Nghe tiếng động, Thẩm Chỉ không được tự nhiên chớp chớp lông mi.
Cũng may âm thanh kia giằng co trong chốc lát, liền biến mất.
Tiểu gia hỏa mang theo bô tiểu đi ra cửa, rất nhanh lại rón rén lên giường, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Sở Trường Phong.
"Cha... cha không có chết, thật tốt quá." Tiểu gia hỏa ôm chặt Sở Trường Phong, giọng nói mềm mại vang lên, Thẩm Chỉ nghe được cũng cảm thấy đau lòng.
Sở Trường Phong hô hấp siết chặt, chiếu theo hiện tại nếu tiếp tục như vậy, chàng sẽ sống không được bao lâu.
Huống hồ chàng cũng không có ý định sống, bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, cho dù sống tạm bợ, mỗi ngày không thấy ánh mặt trời, thì có ý nghĩa gì?
Chàng rõ ràng đã cảm giác mình đang lơ lửng bên bờ vực tử vong, bây giờ bỗng nhiên lại có tinh thần, đoán chừng là hồi quang phản chiếu.
Sợ rằng sáng mai tỉnh dậy, có thể chàng sẽ không còn thở nữa, chàng nhẹ giọng dặn dò: "Niên Niên, nương và ca ca của con nói cái gì con cứ nghe theo, chịu đựng một chút, chờ qua vài ngày, gia gia nãi nãi trở lại, để cho bọn họ mang con đi."
"Không! Con muốn ở với cha, còn muốn chăm sóc cha! Con không đi đâu cả."
Tiểu gia hỏa bĩu môi nhỏ, đầy bất mãn,"Nếu con đi, cha đi tiểu thì làm sao bây giờ, cha tè dầm, nương và ca ca sẽ khi dễ cha, đánh cha thì làm sao?"
Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng khổ sở, ôm cha càng chặt,"Cha, Niên Niên sẽ mãi chăm sóc cha, đừng sợ, chờ con trưởng thành, sẽ không để cho cha đói bụng."
Lông mi Sở Trường Phong run rẩy, hôn lên đầu nó,"Niên Niên... Nếu ngày nào đó cha chết, con cứ làm theo lời ta nói, nhất định phải đi theo gia gia nãi nãi, nhất định."
Thẩm Chỉ ở bên cạnh, cố gắng đè nén hơi thở, nghe lời bọn họ nói, trong lòng nặng trịch.
"Hu hu hu..."
Tiểu gia hỏa lấy tay che miệng khóc, nhưng Thẩm Chỉ vẫn nghe được.
Sở Trường Phong đau lòng đến đỏ hốc mắt,"Niên Niên, nghe lời cha."
"Cha nói hươu nói vượn... cha sẽ không chết, cha của Niên Niên là người cha tốt nhất thiên hạ... sống lâu trăm tuổi..."
"Xin lỗi, cha không bảo vệ được con."
Thẩm Chỉ nghe thấy giọng nam nhân run rẩy đến kỳ cục, giống như hắn đang khóc.
Rõ ràng bọn họ đối với nàng mà nói đều là người xa lạ, nhưng lần đầu tiên nàng gặp phải hai cha con đáng thương, nương tựa vào nhau lung lay sắp đổ như vậy, liền nhịn không được mà rơi nước mắt.
Nàng nghĩ, nếu như... mình không đến đây, nam nhân này có lẽ sẽ không sống nổi.
Bây giờ có thể tỉnh lại, hơn phân nửa là tác dụng của nước linh tuyền.
Nàng vốn là kẻ lang thang không ràng buộc, mặc kệ tới nơi nào cũng không sao cả, nhưng tới nơi này, nàng cảm thấy mình rất may mắn.
Hai cha con thì thầm một hồi lâu.
Tiểu gia hỏa ở trước mặt Sở Trường Phong, nói đặc biệt nhiều, nói xong, còn nói đến quả đào.
Nói tới đây, tiểu gia hỏa vội vàng bò dậy.
"Niên Niên, con làm gì vậy?"
"Cha, người chờ một chút, có thứ tốt!"
Một lát sau, tiểu gia hỏa sờ soạng trở về, chui vào ổ chăn, từ trong ngực móc ra một nửa trái du đào mà mình đã giấu đi.
"Cha, mau ăn, con nói cho cha biết, quả đào này ăn ngon lắm! Còn ngọt hơn cả đường!"
Nói xong, nó liền cầm quả đào nhét vào miệng Sở Trường Phong.
Sở Trường Phong cắn một miếng, thanh thúy ngọt ngào, nước tràn ngập trong khoang miệng, cổ họng cũng được làm dịu đi.
Quả đào này... Sao lại ngon như vậy?
"Cha! Có phải siêu cấp ăn ngon không? Niên Niên không có lừa cha nha?" Giọng điệu hưng phấn kia của tiểu gia hỏa cho thấy nó đang chờ được khen ngợi.
Sở Trường Phong: "Ừ, ăn rất ngon, đồ ăn Niên Niên mang về đều ăn rất ngon."
"Ha..."Tiểu gia hỏa cười khẽ một tiếng, liền vội vàng che miệng lại tiếp tục cười trộm.
Sở Trường Phong ăn một miếng, liền luyến tiếc ăn,"Niên Niên, còn lại con ăn đi."
Tiểu gia hỏa không vui,"Con đã ăn rất nhiều rồi, còn lại đều là của cha, nếu cha không ăn, Niên Niên sẽ tức giận!"
Sở Trường Phong vẫn không ăn.
Tiểu gia hỏa "Hừ" một tiếng, nhấc chân nhẹ nhàng đá đá chân chàng.
Đây là đang cáu kỉnh.
Trong lòng Sở Trường Phong mềm nhũn,"Cha không thích ăn đào."
"Nhưng... thật sự ăn rất ngon nha..."
"Vậy Niên Niên ăn nhiều một chút."
Tiểu gia hỏa hô hấp nặng nề, không nói lời nào.
Sở Trường Phong thở dài, biết tính tình nhỏ của nó, rất quật cường
Hắn có chút bất đắc dĩ: "Vậy con cùng ăn với cha."
Tiểu gia hỏa tuy rằng vẫn không tình không nguyện, nhưng vẫn đáp ứng.
Thẩm Chỉ lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, nghe bọn họ đáng thương chia sẻ nửa quả du đào, bỗng nhiên rất hâm mộ, hâm mộ đến muốn khóc.
Cho dù bọn họ khó khăn như vậy, nhưng vào giờ khắc này, bọn họ lại vui vẻ như vậy.