Không ngờ đứa con mà chàng từng không mong đợi, thậm chí là mang theo một tia chán ghét, lại giống như ánh nắng ấm áp trong đêm đông, liều mạng sưởi ấm, cố gắng cứu vớt chàng.
Nhận thấy cha đang nhìn mình, Sở Cẩm Niên nhỏ giọng nói: "Cha, hiện tại đã muộn rồi, đừng gọi nương, bằng không nàng sẽ tức giận, nàng tức giận, sẽ không cho người ngủ ở đây, ngoan nha."
"Được, nghe lời Niên Niên."
Hiện tại quả thật không thích hợp chọc giận Thẩm Chỉ, nếu như nàng giận chó đánh mèo lên Niên Niên, chàng thật sự không bảo vệ được tiểu gia hỏa kia.
Thẩm Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay, nàng cũng không muốn nằm ở trên giường cùng một nam nhân xa lạ nói chuyện phiếm.
Tiểu gia hỏa rất nhanh lại ngủ thiếp đi, thần kinh Thẩm Chỉ căng thẳng, lại còn mệt mỏi một ngày, cũng ngủ thiếp đi.
Sở Trường Phong cũng không dám ngủ.
Chàng sợ mình vừa ngủ, sẽ không tỉnh lại được.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Chỉ rón rén rời giường, thoáng quay đầu, liền đối diện với một đôi mắt đen láy.
Ánh mắt nam nhân có chút giống mắt đào hoa, tuy rằng gò má gầy lõm xuống, sắc mặt tái nhợt, nhưng sinh ra một đôi mắt đa tình như vậy, mặc dù đã sớm thoát tướng, nhưng Thẩm Chỉ vẫn nhìn ra vài phần tuấn tú.
Chỉ là, giờ phút này trong đôi mắt xinh đẹp đó lại ẩn chứa chán ghét cùng nhẫn nại.
Nhìn nhau hồi lâu, Sở Trường Phong bỗng nhiên mở miệng,"Thẩm Chỉ, ta sẽ không liên lụy ngươi, ngươi thích Chu Chu, muốn dẫn hắn đi đâu cũng được, thế nhưng..."
Chàng nhìn thoáng qua Sở Cẩm Niên đang nằm trong lòng hơi há cái miệng nhỏ nhắn, ngủ như con heo con, tiếp tục nói: "Ngươi phải để Niên Niên đi theo gia gia nãi nãi của nó."
Thẩm Chỉ nhìn chàng chằm chằm, bỗng nhiên nói: "Ngươi sẽ không chết, hôm qua ta đã mua thuốc cho ngươi, ngươi sẽ khỏe lại."
Sở Trường Phong cau mày, vẻ mặt phòng bị nhìn nàng.
"Ta đã hỏi qua đại phu, ngươi chỉ là tạm thời tê liệt, nếu uống thuốc điều trị cẩn thận, vẫn có cơ hội khôi phục, chờ sau khi khôi phục, ngươi liền mỗi ngày lên núi săn thú kiếm tiền cho ta."
Giọng nói của Thẩm Chỉ không có bất kỳ phập phồng nào,"Nếu ngươi chết, tất cả mọi người sẽ nói là ta hại chết ngươi, ngươi muốn phá hư thanh danh của ta, không có cửa đâu!"
Dứt lời, nàng bò qua người chàng xuống giường, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Sở Trường Phong nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng giật giật, lộ ra một nụ cười châm chọc.
Quả nhiên, mọi thứ nàng làm đều có mục đích.
Chàng làm sao có thể đứng lên được.
Nàng đúng là một kẻ ngu xuẩn.
Sở Trường Phong mím chặt môi, nếu đúng như lời nàng nói, vậy chàng tỉnh lại có lẽ là do tác dụng của uống thuốc.
Điều đó có nghĩa là chàng vẫn chưa chết?
Ít nhất có thể bảo đảm trước khi cha mẹ trở về, Niên Niên sẽ không bị bán.
Sở Trường Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Rửa mặt, đánh răng, Thẩm Chỉ đứng ở trong sân, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Sở Trường Phong khi nói chuyện với nàng, ngoại trừ chán ghét, còn mang theo chút ánh mắt khẩn cầu.
Trong trí nhớ, mỗi lần chàng nói chuyện với nguyên chủ đều lạnh như băng, cho dù chàng rơi vào trong bùn nhão, cũng không có ăn nói khép nép như vừa rồi.
Có thể đối với chàng mà nói, người duy nhất mà chàng quan tâm cũng chỉ có Sở Cẩm Niên.
Trở lại phòng, Thẩm Chỉ đun một ấm nước linh tuyền, trong nước bỏ thêm miếng gừng, có mùi vị kỳ lạ, nàng sẽ lừa Sở Trường Phong đây là thuốc.
Dù sao chàng bị liệt, trong lòng cho dù có nghi vấn, thì cũng không thể đứng lên kiểm chứng được.
Bưng một chén nước vào phòng ngủ.
"Sở Trường Phong, uống thuốc đi."
Sở Trường Phong vẻ mặt trào phúng nhìn nàng một cái, Thẩm Chỉ há miệng, nàng lại quên mất, người này căn bản không dậy nổi, chàng chỉ có nửa người trên là có thể cử động, nhưng hai tay không có khí lực gì, nhiều lắm chỉ có thể cầm cái muỗng ăn cơm.
"Ta đỡ ngươi dậy." Thở dài, nàng đặt nước xuống, tiến lại gần.
Được nàng đỡ cánh tay, Sở Trường Phong thân thể cứng đờ, chàng không thể dùng sức, cả người giống như một vũng bùn nhão.
Thẩm Chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua đôi môi cắn đến đỏ bừng và bàn tay run rẩy của hắn, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nghe thấy động tĩnh, Sở Cẩm Niên đang ngủ say bên cạnh Sở Trường Phong chép miệng, mở mắt ra.
Thấy Thẩm Chỉ đang đỡ Sở Trường Phong, Sở Trường Phong vẻ mặt dày vò nhẫn nại thống khổ, tiểu gia hỏa giống như một cơn lốc xoáy nhỏ, bỗng chốc bật dậy.
"Nương!! Không được ném cha!! Không được!"
Tiểu gia hỏa tóc rối bù, cái yếm nhỏ rách tung tóe trên người rơi xuống bụng.
Nhưng nó không để ý, gắt gao ôm Sở Trường Phong, trợn mắt nhìn Thẩm Chỉ,
"Không được không được!"
Thẩm Chỉ: "... Không có ném hắn đi, ta chỉ đỡ hắn dậy, cho hắn uống thuốc."
"Ơ..." Tiểu gia hỏa buông Sở Trường Phong ra, xấu hổ gãi gãi khuôn mặt," Thật... thật sao?"
"Thật." Nói xong, Thẩm Chỉ đưa nước linh tuyền cho Sở Trường Phong," Uống đi."
Sở Cẩm Niên chột dạ cúi thấp đầu,"Ồ."