Thiếu Kinh Hà không ngờ Lương Ca Ngôn lại có thể nhẹ nhàng quay lại chủ đề đang nói dở như thế, khiến người bị hỏi như hắn chẳng kịp phản ứng.
Hắn đáp rất thật lòng, mà thật đến mức nghe còn thấy tội nghiệp:
“Ừm. Suốt ba năm nay, tháng nào cũng thấy lo mình sắp bỏ học đến nơi. Trước mỗi kỳ thi chuyên ngành đều có cảm giác chỉ muốn tìm chỗ nào đó treo cổ chết quách cho xong.”
Lương Ca Ngôn bị cách nói bất cần đời mà u ám ấy làm bật cười khẽ, cuối cùng cũng mở cửa, chỉ để lại một câu ngắn gọn:
“Vậy thì giờ ngươi có thể tự hào một chút rồi. Bản thảo vừa rồi cậu sửa, chính là bản của thầy hướng dẫn cậu đó.”
Cho dù là bản thảo của Hứa Lập Quần đi nữa, trong lòng Thiếu Kinh Hà vẫn chẳng gợn sóng gì. Trình độ của cái người được gọi là “thầy hướng dẫn” ấy, hắn đã sớm nhìn thấu từ lâu, không lấy làm lạ, mà có thấy tự hào thì cũng chỉ là tạm được. Vì Lương Ca Ngôn không biết, nền tảng Đông Cổ Ngữ của hắn có một nửa là nhờ… Hứa Lập Quần lười nhác, bài vở, bài kiểm tra, bài tập của các đàn em đàn chị đều bị ông ta đùn đẩy hết sang cho hắn làm, thế là hắn cắn răng chịu đựng, ngồi mày mò từng chút một mà tự học lên.
Tận dụng tốt những lỗi sai để củng cố kiến thức, lại nắm bắt được quy luật từ trong đống lộn xộn đó là thiên phú của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play