Nhị Cẩu có vẻ như đã ngủ rất lâu, trong suốt thời gian đó không ăn cơm cũng không uống nước, trông anh ta thật sự rất đói, sắc mặt tái nhợt.
Mọi người xung quanh thấy anh ta tỉnh dậy, lập tức bỏ mọi việc trong tay, mỗi người đều ân cần hỏi han, có người vội vội vàng vàng chạy đi chuẩn bị sẵn thức ăn, rồi suýt nữa nhét ngay vào miệng anh ta.
Tô Nghi tính toán một chút, đối phương đã ngủ khoảng mười sáu, mười bảy tiếng đồng hồ, không ăn gì lâu như vậy là chuyện rất bình thường. Nhị Cẩu cảm thấy đói đến mức bụng dán vào lưng, cơn đói làm anh ta cồn cào, vì thế anh ta ăn rất nhanh, khiến Tô Nghi phải nhìn mà lắc đầu.
"Ăn từ từ thôi, có ai tranh giành thức ăn với anh đâu." Mấy người đàn ông khỏe mạnh nói vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi rói.
Sau khi cùng nhau trải qua chuyện của cha Từ, mọi người giữa họ đã có một sự gắn kết nhất định, ai cũng biết rằng nếu có một người bị mất năng lực như Nhị Cẩu, chẳng ai có thể đảm bảo rằng mình sẽ không gặp phải tình huống đó trong tương lai. Vì vậy, nhìn thấy Nhị Cẩu có thể ngủ ngon, giảm bớt được sự tê liệt của mình, với họ mà nói là một điều tốt.
Nhị Cẩu ăn xong ba chén cơm, lúc này anh ta mới giảm tốc độ ăn uống. Sau khi bỏ chén xuống, có người lập tức cười ha ha lấy chén của hắn: “Anh ngồi đi, để tôi mang thêm cơm cho anh.”
Tiêu Trì từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, lúc này mới mở miệng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT