Chương Kỳ vừa nhìn con gái, trong đầu vừa hiện lên một ý nghĩ mơ hồ.

Bà dừng một chút, dò hỏi: “Hay là mẹ thuê một căn nhà gần trường con nhé?”

Lâm Nhất Giản sững lại, cô lập tức tỉnh táo rồi lớn tiếng: “Mẹ? Mẹ không cần công việc nữa à?!”

Chương Kỳ hiển nhiên đã có tính toán từ trước: “Có thể xin nghỉ bệnh dài hạn. Nếu không được thì nghỉ việc cũng được, ở thành phố A vẫn có thể tìm việc mà.”

Lâm Nhất Giản: Cứu mạng!!

Cô biết mẹ cô rất thương cô, nhưng đôi khi thật sự quá ngột ngạt đấy.

Sau khi phân tích và trình bày một đống lý lẽ, cuối cùng Lâm Nhất Giản cũng thuyết phục được mẹ mình từ bỏ ý nghĩ đáng sợ đó, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác mệt mỏi tràn ngập cả thể xác lẫn tinh thần: còn mệt hơn chạy tám trăm mét nữa.

Chuyện này vốn dĩ đã khiến Lâm Nhất Giản rất căng thẳng, nhưng trong lòng cô lại có một cảm xúc kỳ lạ, chẳng hề cùng tần số với cô chút nào: có thể gọi nó là "mong chờ" nhỉ?

Đúng vậy, là mong chờ.

Dường như thấy Lâm Nhất Giản cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện, đối phương chủ động mở miệng gọi món: [Ta muốn ăn cái đó.]

Lâm Nhất Giản: Thật nản x2.

Cô thuận theo dòng suy nghĩ trong đầu mà nhìn sang, thấy ngay một đĩa thịt ba chỉ bóng nhẫy mỡ.

Lâm Nhất Giản: ?

Chương Kỳ cũng nhìn thấy ánh mắt con gái đang dừng ở đó, bà lập tức “hiểu” sự do dự của cô.

Như thường lệ, bà gắp bỏ phần mỡ ngoài của miếng ba chỉ, rồi nói: “Ăn đi.”

Thịt đã được hầm rất lâu nên cực kỳ mềm, chỉ cần gắp là lớp mỡ đã tách ra để lại phần nạc xen lẫn một chút mỡ giúp ăn không bị khô. Nhưng khi thấy lớp mỡ bóng bẩy bị gắp đi, Lâm Nhất Giản lại cảm thấy một nỗi thất vọng dâng lên từ đáy lòng.

???

Cô thật sự rất muốn ăn lớp mỡ đó sao?!

Điên rồi à?

Ồ, đúng là điên thật mà.

Nhờ cái suy nghĩ kỳ quặc này, Lâm Nhất Giản cuối cùng cũng kéo được dòng suy nghĩ bị rối bời vì vô số chuyện linh tinh làm gián đoạn từ lúc lên bàn ăn đến giờ về lại đúng hướng và nhớ đến việc chính.

Cô định thần lại, chậm rãi bới cơm rồi hỏi mẹ: “Con nhớ không nhầm thì bà cô họ của bố con từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần phải không ạ?”

Chương Kỳ ngạc nhiên nhìn con gái: “Sao tự nhiên con lại nhớ ra chuyện đó?”

Vốn dĩ đã là họ hàng rất xa, mà với kiểu dễ cắt đứt liên lạc như giới trẻ thời nay, việc Lâm Nhất Giản biết đến người đó đã là hiếm rồi, lại còn chủ động hỏi nữa chứ.

Lâm Nhất Giản vừa nhét một đũa cà tím vào miệng, vừa lầm bầm: “Không có gì ạ, tự nhiên con nhớ ra nên hỏi một chút thôi.”

Chương Kỳ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là con gái tò mò.

Bà gật đầu xác nhận, rồi kể về tình hình gia đình đó: “Nhà họ cũng không dễ dàng gì, bà cô họ con là bà Tú Cầm chỉ có một đứa con trai…”

Mẹ Lâm thì đang cảm khái chuyện nhà người khác, nhưng đầu óc Lâm Nhất Giản thì toàn là những suy nghĩ phức tạp.

— Có rồi, tiền sử bệnh di truyền trong gia đình!

Lâm Nhất Giản bị cảm giác no căng trong dạ dày kéo về thực tại.

Cô nhìn tay mình vẫn đang “vô thức” gắp thức ăn trong lúc lơ đãng thì sững sờ.

Ba giây sau, cô cưỡng chế đè tay lại, nghiêm túc đặt đũa lên bát: “Con ăn no rồi ạ.”

Chương Kỳ theo phản xạ mà nói: “Không ăn thêm chút nữa à?”

Vừa nói xong, bà đã thấy cái bát trống trước mặt Lâm Nhất Giản, và mấy đĩa đồ ăn ở hướng đó cũng vơi hơn một nửa thì khựng lại.

Ngập ngừng một lúc, Chương Kỳ lại nói: “…Thôi được, con đi chơi đi.”

Con bé này, đúng là bị đói ở trường rồi.

Bà dừng lại, rồi lại yêu cầu: “Đừng có vào phòng ngồi yên đấy, đi ra ngoài đi dạo tiêu cơm đi nhé.”

Lâm Nhất Giản hời hợt “ừ ừ” đáp lại, lúc này ánh mắt cô vẫn dán vào cái bát trống trên bàn.

Cô chuẩn bị tâm lý một lúc, mới lưỡng lự nói: “Mẹ, có bạn rủ con ra ngoài chơi, chiều nay con ra ngoài một chút nhé.”

Chương Kỳ hơi bất ngờ, bà nhìn con gái, không ngờ cái đứa từ nhỏ đã không thích ra ngoài lại chủ động nói muốn ra ngoài chơi.

Nhưng nghĩ đến chuyện con gái đã nửa năm chưa gặp bạn bè cấp ba nên giờ họ muốn hẹn nhau gặp mặt cũng bình thường.

“Được, nhớ về sớm đấy.” Nghĩ vậy, Chương Kỳ cũng không để tâm, bà thuận miệng đáp rồi hỏi thêm, “Tiền còn đủ dùng không? Không đủ thì mẹ chuyển thêm cho.”

“Đủ ạ…” Lâm Nhất Giản ngừng lại, rồi đổi lời, “Thôi mẹ cứ chuyển thêm cho con đi.”

Tuy tiền sinh hoạt bố mẹ gửi trong kỳ học vẫn còn dư, nhưng cô không biết khám tâm thần thì sẽ tốn bao nhiêu nên là,

Chuẩn bị trước vẫn hơn.

Cô vốn nghĩ sau bữa trưa mình sẽ rất nặng nề và thực tế cũng đúng là nặng nề thật, Lâm Nhất Giản vô thức ăn đến căng bụng, giờ thì bắt đầu hành trình cầu y tìm dược.

Nhưng trên đường lại không suôn sẻ.

Cô ăn trưa quá no nên hiện tại có cảm giác khó chịu về mặt thể chất là chuyện có thể hiểu được. Giờ đây qua mỗi bước đi, cô đều cảm nhận được sự tồn tại của cái bụng căng, chỉ cần vận động mạnh một chút là cứ như thể cái dạ dày sẽ nôn tất cả ra khỏi qua thực quản vậy.

Lúc đầu cô còn định bắt taxi, nhưng cuối cùng lại quyết định đi xe buýt.

Cô cần đi bộ nhiều một chút tiêu thực, không thì cô thực sự sợ mình căng thẳng quá sẽ nôn ngay trong bệnh viện mất.

Khó chịu về thể chất còn là chuyện nhỏ đấy, vấn đề tinh thần mới là chuyện lớn — giọng nói trong đầu không những không im lặng, mà lời nói càng lúc càng đáng nghi.

[Chúng ta trò chuyện chút đi. Có phải ngươi đang căng thẳng quá không? Không có gì to tát đâu, ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu đâu…]

[Ta chỉ là muốn nói chuyện thôi mà, đừng làm lơ ta!]

[Bây giờ ngươi định làm gì thế?]

[Hồi nãy ngươi đâu có nói thật với mẹ đâu nhỉ? Ngươi không đi gặp bạn học thì định đi đâu thế?]

Lâm Nhất Giản: “……”

Không nghe, không nghe, đúng là rùa tụng kinh mà.

Cô cảm thấy cái nhân cách bị cô phân liệt ra này thật sự quá khát khao giao tiếp đấy!

Chẳng lẽ trong lòng cô chất chứa quá nhiều lời muốn nói sao?!

Lý Hối cũng hơi bực bội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play