Lâm Nhất Giản: “……”

Chắc là cô đã không gây ra tiếng động gì quá lớn đúng không?

Nói thật thì đến giờ Lâm Nhất Giản vẫn không hiểu sao mẹ cô lại có thể xác định chính xác vị trí và hành động của cô như vậy.

Động tác của cô hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó, giữa tiếng băm rau liên tiếp trong bếp, cô lớn tiếng đáp lại câu “Dạ” một cách tự nhiên, đồng thời tiện tay mở nắp vòi nước màu xanh dương.

Uống nước nóng á? Không đời nào!

Không ăn kem trong phòng sưởi đã là cách cô thể hiện sự tôn trọng lớn nhất dành cho cái nhà này rồi.

Sự thật chứng minh, nói dối thì sẽ bị báo ứng, Lâm Nhất Giản vừa mới cầm cốc nước lên thì cô đã nghe thấy một giọng nói không hẳn là quen thuộc, nhưng tuyệt đối khiến người ta ấn tượng sâu sắc — [Đây là cái gì?]

Tay Lâm Nhất Giản run lên, chiếc cốc rơi thẳng xuống đất.

Cùng với tiếng “choang” vang lên, tiếng động trong bếp cũng dừng lại, mẹ Lâm vội vã chạy ra, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy mảnh vỡ đầy đất, việc đầu tiên bà làm là kiểm tra Lâm Nhất Giản, hỏi: “Tay con không sao chứ? Có bị cắt phải không?”

Lâm Nhất Giản cố gắng giữ bình tĩnh rồi lắc đầu.

Cô muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng là đang căng thẳng quá mức của mẹ mình, cô lại nuốt lời muốn nói xuống: nếu giờ nói ra thì chuyện này kiểu gì cũng biến thành một đại sự trong nhà cho xem.

Lâm Nhất Giản khựng lại, cô giả vờ bình tĩnh nói: “Con dọn mảnh vỡ nhé.”

Nhưng lại bị mẹ cô đuổi sang một bên như đuổi ruồi: “Đi đi đi, đừng làm rối thêm nữa, đứng sang một bên đi.”

Lâm Nhất Giản: “……”

Sau khi kết thúc việc “giúp đỡ” thực chất là “cản trở” mẹ xử lý hậu quả do chính mình gây ra, Lâm Nhất Giản bưng một cốc nước nóng mới, còn bốc khói trở về phòng.

Cô lơ đãng đặt cốc nước sang bên cạnh, lắc chuột để đánh thức máy tính khỏi chế độ ngủ rồi mở công cụ tìm kiếm.

Sau khi cau mày suy nghĩ một lúc trước bàn phím, Lâm Nhất Giản hít sâu một hơi, run run tay gõ vào từ khóa: “Tự chẩn đoán tâm thần phân liệt”.

Trước đó cô cũng đã tìm hiểu sơ qua và nhận được cả đống thuật ngữ chuyên ngành như “ảo giác thính giác”, “ngôn ngữ nội tâm”, “trung tâm ngôn ngữ Broca”… nhưng những mô tả đó dường như không hoàn toàn khớp với cô. Ngược lại, một cụm từ mà cô vô tình nhìn thấy — “biểu hiện rối loạn cảm giác và tri giác của tâm thần phân liệt” — khiến tim cô khựng lại, trằn trọc mãi mà cả đêm không ngủ được.

… Không đến nỗi thảm như vậy chứ?

Sau câu hỏi vừa rồi, giọng nói kia không vang lên nữa nhưng Lâm Nhất Giản lại có cảm giác rất chắc chắn rằng “anh vẫn chưa đi”, một trong những bằng chứng chính là thứ cảm xúc mà cô không thể nào đè nén được, nó đang cuộn trào trong lồng ngực cô.

Trong một tình huống đầy nặng nề và nghiêm túc như vậy, thế mà trong lòng cô lại xuất hiện một cảm xúc tò mò, nghi ngờ và như đang háo hức muốn khám phá vậy.

— Không thể cho người ta trầm cảm một cách nghiêm túc một chút sao?!

Lâm Nhất Giản cố nhịn một lúc, nhưng dường như đối phương chẳng cảm nhận được gì, theo nhịp chuyển của giao diện máy tính, cảm xúc tò mò và ngạc nhiên kia lại càng dâng cao trong ngực cô. Rõ ràng từng dòng chữ trên màn hình đều đang mô tả một bệnh lý nặng nề, nhưng lúc này trong đầu cô toàn là những từ cảm thán kiểu “oa”, “ồ”…

Khi đối phương lại lên tiếng hỏi: “‘Bệnh tâm thần nặng nguyên nhân chưa rõ’ là cái gì?”, Lâm Nhất Giản rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, cô đanh giọng trách móc: “Anh đừng có quá đáng quá!”

Lý Hối: ???

Ta làm gì cơ? Ta chỉ mới hỏi một câu thôi mà.

Hôm nay, cha Lâm không có nhà cả ngày, trong nhà chỉ có hai mẹ con Chương Kỳ và Lâm Nhất Giản.

Tuy chỉ có hai người, nhưng vì sự đãi ngộ đặc biệt khi con gái lâu ngày mới trở về nhà, mẹ Lâm vẫn chuẩn bị một bàn thức ăn lớn.

Theo lý mà nói, sau một học kỳ ăn cơm căng-tin, đến lúc được ăn lại bữa cơm đầy tình thương của mẹ thì đáng ra Lâm Nhất Giản phải thấy vô cùng thỏa mãn như hôm qua mới đúng, nhưng bây giờ trong lòng cô lại tràn đầy tâm sự nên chẳng còn bụng dạ nào mà ăn uống nữa. Sợ bị bà phát hiện ra điều bất thường, Lâm Nhất Giản vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên, cô cầm đũa lên, rồi khi ăn vào thì nhạt như nước ốc… không, ngon quá rồi đấy!

Lâm Nhất Giản: ???

Tất nhiên là cô biết mẹ mình nấu ăn rất ngon, dù sao thì từ nhỏ đến lớn cô đã ăn món bà nấu mà lớn lên, một đứa cực kỳ kén ăn như cô cũng phải dựa vào tay nghề của bà để sống sót cơ mà. Nhưng hiện tại, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vừa mới xúc một thìa cơm đưa vào miệng, cô đã cảm nhận được sự mềm mại, hạt cơm trong suốt căng tròn, hương thơm đậm đà, không hề có chút vỏ trấu nào còn sót lại…

Lâm Nhất Giản ngơ ngác cúi đầu nhìn chén cơm.

Đây chẳng phải chỉ là cơm trắng bình thường thôi sao?! Sao lại thơm dữ vậy?

Nghĩ vậy, tay cô lại không tự chủ mà xúc thêm một thìa nữa.

Một thìa to đùng.

Lâm Nhất Giản: ???

Cô khó khăn nuốt xuống miếng cơm suýt làm mình nghẹn chết, ngập ngừng ngẩng đầu: “Mẹ, nhà mình đổi gạo rồi à?”

Chương Kỳ lại hiểu nhầm ý con gái: “Đúng rồi, là mua lúc siêu thị khuyến mãi lần trước đó. Miệng con kén như vậy mà cũng nhận ra được à… chịu khó ăn tạm nhé, tối nay cha con về mẹ sẽ bảo ông ấy tiện đường ghé qua siêu thị mua gạo mới luôn.”

“Không, không cần đâu ạ.” Lâm Nhất Giản vội vàng lắc đầu rồi dùng ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm vào bát cơm một lúc, cô lẩm bẩm: “Con thấy gạo này ăn ngon mà.”

Nhìn đứa con gái từ nhỏ tới lớn coi việc ăn cơm là việc khó khăn nhất, giờ lại đang ăn cơm một cách ngon lành, Chương Kỳ cũng bắt đầu thấy nghi hoặc: thật sự ngon thế à?

Bà không chắc chắn, bèn nhìn bát cơm của mình rồi thử gắp một chút nếm thử, hình như đúng là thơm thật.

“Vậy sau này mua loại này luôn đi.”

— Cuối cùng, bà đưa ra quyết định như vậy.

Đang mải nhai cơm nên Lâm Nhất Giản chỉ đáp lại một tiếng không rõ.

“Đừng chỉ ăn cơm, ăn cả thức ăn nữa đi.”

Mẹ cô vừa nói vừa gắp một miếng thịt phần bụng cá không có xương rồi bỏ vào bát cho cô.

Lâm Nhất Giản đang bận rộn nhưng vẫn tranh thủ “ừ” một tiếng, sau đó cô trộn nó cùng cơm rồi bỏ vào miệng.

Hương vị đậm đà lan tỏa nơi đầu lưỡi, độ mặn vừa phải, tầng tầng lớp lớp hương vị, lại không hề tanh chút nào…

Lâm Nhất Giản: ???

Đủ rồi đó nha! Cô biết mẹ mình nấu ăn ngon rồi, nhưng đây chỉ là món ăn thường ngày thôi mà, sao lại giống như đồ ăn của đầu bếp khách sạn năm sao vậy?!

Trong lòng cô đấu tranh nhưng tay lại không chịu nghe lời mà tiếp tục đưa đũa gắp các món trên bàn.

Ban đầu, Chương Kỳ nhìn con mình ăn thì rất vui, vì từ nhỏ tới giờ, chuyện ăn uống vốn là một vấn đề lớn đối với Lâm Nhất Giản, cô ăn thêm được vài miếng là bà đã cảm tạ trời đất rồi, huống hồ cô lại còn cực kỳ kén ăn với một danh sách món không ăn dài lê thê, bà đã chẳng thể nhớ nổi lần cuối con gái ăn ngon miệng như vậy là khi nào nữa rồi.

Nhưng đang vui vẻ như thế thì bà lại thấy buồn.

Con bé ở ngoài kia đã đói đến mức nào mà giờ lại ăn ngấu nghiến như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play