Mặc dù lần trước vì ở trên trời nên anh nghĩ rằng mình đã đến thiên cung, nhưng lần này sau khi quan sát kỹ, anh lại cảm thấy dường như tình hình không hoàn toàn như vậy. Nhưng cho dù đây là nơi nào đi nữa, anh vẫn rất tò mò về nơi kỳ diệu này.

Tiếc là, người duy nhất có thể giao tiếp với anh lại chỉ là một cô bé.

Gan thì nhỏ, mà lại còn rất cảnh giác… Anh đâu phải kẻ bắt cóc trẻ con đâu, chẳng lẽ chỉ nói vài câu là có thể dụ người ta đi theo à?

Lý Hối cứ lải nhải không ngừng, cố gắng bắt chuyện với Lâm Nhất Giản, trong khi cô thì ra sức cố gắng làm trống rỗng đầu óc.

Anh không đạt được tiến triển gì, còn cô thì lại cảm thấy tình hình thật sự tệ hại. Càng cố làm trống đầu óc, tinh thần của Lâm Nhất Giản lại càng căng thẳng, căng đến mức tiếng nói trong đầu cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Trong lúc đang lơ đãng như vậy, suýt chút nữa Lâm Nhất Giản đã không chú ý đến chiếc xe buýt đang tiến lại gần.

Phải đến khi cửa xe mở ra trước mặt, cô mới tỉnh lại rồi vội vàng xác nhận số xe buýt.

Xe buýt ở quê cô không có màn hình hiển thị cuộn bên hông như ở thành phố A, mà nó chỉ hiển thị số xe ở đầu và đuôi xe thôi. Lâm Nhất Giản vốn định đi về phía trước để xác nhận, may mà có một nam sinh bên cạnh nhắc: “Là tuyến số 7.”

Lâm Nhất Giản đúng là đang định đi tuyến số 7.

Cô vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng lên xe. Nam sinh kia cũng đi cùng chuyến xe nên đi theo cô lên xe.

Ở thị trấn nhỏ hạng mười tám này, xe buýt không đông đúc như ở thành phố A nên trong xe vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Nhưng do vẫn cảm thấy dạ dày còn căng tức nên Lâm Nhất Giản đi vào trong một đoạn rồi tìm một tay vịn để đứng — lúc này cô không hề muốn ngồi chút nào.

Lâm Nhất Giản đứng nghiêng người, nhường sang một bên, nhưng nam sinh theo sau cô, người mà lẽ ra nên đi tiếp lên phía trước, lại đột nhiên khựng lại một chút. Lâm Nhất Giản cảm thấy dường như mình thấy được nét mặt “muốn nói gì đó” của đối phương.

Lâm Nhất Giản: “…”

Thật không giấu gì, trong khoảnh khắc đó, cô đã nghĩ rất nhiều.

Vừa rồi anh cũng đang chờ xe cùng cô đúng không? Sao anh lại biết cô đi chuyến số 7? Chuyến số 7 đi qua những điểm nào? Ngoài thư viện thì chỉ có bệnh viện thành phố thôi. Chẳng lẽ lúc chờ xe cô đã có biểu hiện gì bất thường khiến người ta nghĩ cô là bệnh nhân cần được chăm sóc à?…

May mà trước khi vẻ mặt của Lâm Nhất Giản cứng đờ, có người phía sau gọi một tiếng: “Trương Thành Vũ!”

Người gọi có vẻ là bạn của nam sinh đó, cuối cùng, anh cũng rời đi.

Lâm Nhất Giản thở phào nhẹ nhõm, cô quay người sang hướng lối đi, đồng thời âm thầm kéo khăn quàng lên che đi nửa khuôn mặt.

Không lẽ mình trông có gì lạ lắm sao?

Lúc đó, giọng nói trong đầu cô lại vang lên —

[Lo lắng vậy làm gì? Ngươi có tình ý với hắn à?… Nói cho ta nghe cái bảng có chữ mà ngươi thấy trước khi lên xe là gì đi, ta sẽ dạy ngươi cách bắt chuyện với hắn.]

Bị làm phiền suốt cả đoạn đường, tâm trạng của Lâm Nhất Giản sớm đã chuyển từ lo lắng thành bực bội rồi. Nghe thấy câu nói vô lý đó, gân xanh trên trán cô cũng nhảy dựng lên.

Câm miệng đi!

Tôi lo lắng vì lý do gì chẳng lẽ anh còn không biết sao?!

Sau đó, giọng nói đó lại hỏi một cách rất nghiêm túc: [Tại sao thế?]

Lâm Nhất Giản: “…” Quá mệt mỏi rồi, hủy diệt luôn đi.

Còn bao lâu nữa mới đến bệnh viện chứ!!

Khi Lâm Nhất Giản không chú ý, ở hàng ghế cuối của xe buýt cũng đang có một cuộc trò chuyện về cô.

Người vừa gọi khi nãy là một nam sinh mặc áo lông vũ màu cam, khi thấy bạn mình đến liền nháy mắt ra hiệu: “Sao rồi? Có xin được cách liên lạc chưa?”

Trương Thành Vũ ngẩn người: “Gì cơ?”

“Tôi thấy rồi đấy, lúc chờ xe cậu cứ nhìn chằm chằm người ta.” Người áo cam cười một tiếng, ra vẻ cảm thán, “Không ngờ nha, học sinh xuất sắc mà lại yêu sớm thế, ông Đinh mà biết chắc sẽ buồn lắm… mà người đó nhìn quen quen nhỉ, chắc cũng cùng trường với mình à? Lớp nào vậy?”

Trương Thành Vũ: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Thôi đi! Chẳng lẽ tôi lại đi mách lẻo sao? Tôi là người thiếu nghĩa khí đến vậy à?!”

“Thật sự không phải.” Trương Thành Vũ giải thích: “Là trên bảng vinh danh năm ngoái của trường…”

Anh còn chưa nói xong, đối phương đã “ồ” lên một tiếng, mặt hiện vẻ ngạc nhiên: “Thủ khoa khóa trước à! Chị gái ấy xinh lắm đấy.”

Âm lượng của đối phương hơi lớn một chút nên lập tức bị huých tay nhắc nhở.

Đối phương cũng sực nhớ, hạ thấp giọng, nhưng vẫn kiên quyết với ý kiến vừa rồi: “Thế thì càng phải xin đấy chứ! Đại học A không phải là trường mơ ước của cậu à? Đó là đàn chị chính tông luôn đó…”

Vừa nói, anh vừa nhìn về phía Lâm Nhất Giản.

Khi thấy tình huống bên đó, giọng anh chợt ngừng lại, lẩm bẩm: “… Bên đó có gì đó không ổn thì phải?”

Trương Thành Vũ nhìn theo ánh mắt của bạn mình, sau đó anh cũng khựng lại rồi nhíu mày.

Trên xe không đông, do đã gần đến điểm xuống xe nên vài người đứng tụ lại, còn lại thì đứng rải rác trong xe, giữ khoảng cách xã hội nhất định. Nhưng ngay sau lưng Lâm Nhất Giản lại có một người đàn ông trung niên đứng rất gần.

Từ góc nhìn của họ thì không thể thấy rõ khoảng cách cụ thể, nhưng tình hình này thật sự khiến người ta cảm thấy không thoải mái chút nào.

Trương Thành Vũ nhìn chằm chằm một lúc rồi nhíu mày đứng dậy: “Để tôi qua xem.”

Người bạn bên cạnh cũng đứng dậy theo: “Tôi đi cùng cậu.”

Tình hình thực tế còn tệ hơn những gì họ thấy, Lâm Nhất Giản lúc này hoàn toàn sững sờ.

Vì đã quen với cảnh chen chúc trên giao thông công cộng ở thành phố A nên lúc đầu khi bị chạm vào, Lâm Nhất Giản hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. Cô vô thức nghiêng người nhường vào bên trong để nhường chỗ. Hành động có phần nhún nhường này dường như gửi đi một tín hiệu sai, khiến đối phương càng lấn tới một cách vô cùng trắng trợn.

Mặc dù bị ngăn cách bởi lớp quần áo dày vào mùa đông nên cô không có nhiều cảm giác bị chạm vào, nhưng này khoảnh khắc Lâm Nhất Giản nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đầu cô lập tức như nổ tung, dạ dày cuộn trào.

Lý trí nói với cô rằng cô nên hét lên, lớn tiếng quát mắng hành vi ghê tởm đó, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn vậy, làm cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cô toàn thân cứng đờ, đừng nói là tránh đi, mà ngay cả việc nhúc nhích ngón tay cũng không làm được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play