Khi kéo vali ra khỏi khu lấy hành lý và nhìn thấy cha mẹ đang đứng chờ sau quầy đón ở sân bay, rốt cuộc cô cũng không kìm được nữa. Viền mắt cô đỏ hoe, giọng nghẹn ngào gọi một tiếng: “Mẹ”, rồi kéo vali chạy chậm về phía họ.
Mẹ yêu dấu của con, con gái của mẹ có lẽ đã mắc phải một loại bệnh tâm thần nào đó rồi.
— Một loại đặc biệt nghiêm trọng!
---
Thành Vũ Định.
Tại phủ của thứ sử Vũ Châu.
Trong sảnh lớn của nhà chính, một thanh niên ngồi chễm chệ ở vị trí chủ tọa, anh chống cằm nghỉ ngơi bằng một tay, trông còn tự tại hơn cả chủ nhà. Chỉ là theo thời gian trôi đi, đầu anh dần dần trượt khỏi bàn tay đang chống đỡ, đến một lúc nào đó không chịu nổi nữa, đầu gục xuống, người cũng bị đánh thức khỏi giấc mộng.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào vội vã, một binh sĩ hấp tấp chạy tới, chắp tay bẩm báo: “Tướng quân, Thứ sử Vũ Châu là Phương Kính Tri đã tự biết không còn đường lui, mấy ngày trước đã treo cổ tự vẫn rồi. Mọi việc trong thành Vũ Định hiện nay đều do đệ đệ hắn là Phương Khái quản lý. Tên này hiện đã bị giam giữ, tướng quân có muốn đi gặp không ạ?”
Lý Hối vừa tỉnh khỏi một giấc mộng kỳ quái nên đầu óc vẫn còn chút mơ màng.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói, anh liền vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ nhìn người tới, sắc mặt không biểu lộ gì.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, toàn thân binh sĩ căng thẳng, anh không khỏi lo lắng liệu đối phương có đang không vui vì chuyện Phương Kính Tri treo cổ hay không.
Khi anh đang căng thẳng nghĩ cách ứng phó, thì người ngồi trên cao kia lại mở miệng, nói một câu hoàn toàn chẳng liên quan: “Trong phòng này có phải hơi tối không?”
Binh sĩ: “...Hả?”
Binh sĩ chưa kịp phản ứng, sau một lúc mới hiểu được ý của Lý Hối, anh không nhịn được mà liếc nhìn căn phòng.
Nhà họ Phương đã xây dựng cơ nghiệp ở Vũ Châu nhiều năm, có thể coi là hoàng đế tại địa phương nên tất nhiên phủ đệ của họ sẽ được xây dựng vừa cao vừa rộng, huống chi đây còn là sảnh chính, là bộ mặt của cả phủ nữa?
Dù nhìn thế nào thì căn phòng này cũng sáng sủa rực rỡ, chẳng có vẻ gì là tối cả.
Nhưng người nói “tối” lại là người đứng đầu thực sự của thành Vũ Định hiện nay…
Binh sĩ chỉ khựng lại một chút rồi lập tức hiểu ý, mở miệng nói: “Thuộc hạ lập tức đi lấy giá cắm nến ạ.”
Lúc này Lý Hối đã tỉnh táo hẳn.
Anh giơ tay day trán, phất tay nói: “Không cần.”
Thực ra không phải anh thấy chỗ này tối thật, mà là vì cảnh trong mơ khi nãy quá mức khác biệt.
Những tấm kính thay thế cho tường, để ánh sáng tự do xuyên qua, dù là phòng không có cửa sổ cũng sáng trưng nhờ ánh sáng từ trần chiếu xuống. Không chỉ là ánh sáng, mà cả nhiệt độ cũng khác. Rõ ràng khi bước vào nhà từ bụng chim, anh còn cảm nhận được gió lạnh bên ngoài buốt giá cỡ nào, thế mà bên trong lại ấm áp như mùa xuân vậy…
Là “thiên cung” ư?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Hối có chút kỳ quái.
Cái thiên cung đó không giống như anh tưởng chút nào.
— Khác xa luôn ấy!
Nhưng người ta đã có thể bay trên trời rồi, vậy chắc đó đúng là “thiên cung” rồi nhỉ? ...Chỉ là cô tiên nhỏ đón tiếp anh có vẻ ít nói quá.
Nghĩ tới đây, Lý Hối không nhịn được mà bĩu môi, trông như đang hơi bất mãn vậy.
Một mình anh lẩm bẩm cũng chẳng thú vị gì cả…
Nhưng dù sao cũng chỉ là chuyện trong mơ, nghĩ thêm cũng chẳng có tác dụng.
Lý Hối duỗi người một cái rồi đứng dậy, nói với binh sĩ phía dưới: “Đi thôi, đi gặp cái người họ Phương đó.”
---
Bên kia.
Trên đường rời sân bay.
Mẹ Lâm nhìn con gái đang dựa đầu vào cửa xe ngủ, tay vẫn cầm chiếc bánh bao đang ăn dở, bà không nhịn được mà lắc đầu đầy bất lực.
Con bé này…
Cuối cùng bà vẫn nhận lấy chiếc bánh bao sắp rơi khỏi tay con gái, rồi liếc nhìn Cha Lâm qua gương chiếu hậu, hạ giọng nhắc nhở: “Ông vặn nhỏ tiếng xuống chút đi.”
Cha Lâm hiểu ý, liền giảm âm lượng nhạc trong xe xuống.
Chiếc xe lặng lẽ chạy trên đường cao tốc bằng phẳng, hướng về phía ngôi nhà của họ.
Cuối cùng, Lâm Nhất Giản cũng không kể cho cha mẹ nghe chuyện kỳ quái đã xảy ra trên máy bay hôm đó.
Vì sau khi rời sân bay, giọng nói bí ẩn kia không còn xuất hiện nữa.
Lâm Nhất Giản lạc quan nghĩ: biết đâu đó chỉ là tai nạn thôi.
Quả nhiên, suốt cả ngày hôm sau cũng không có chuyện gì xảy ra nữa cả.
Ngày đầu tiên trở về nhà sau một thời gian dài xa nhà, Lâm Nhất Giản được cha mẹ chăm sóc vô cùng tận tình, đến mức uống nước cũng muốn đút tận miệng cho cô.
Thành thật mà nói, tình cảm quá nồng nhiệt như vậy khiến người ta có chút không chịu nổi. Cô cảm động được một lúc, sau đó đành kiếm cớ trốn vào phòng vì ba mẹ cô đã bắt đầu bóng gió hỏi cô có bạn trai chưa rồi…
Trong nhận thức của cha mẹ cô, dường như việc học hành đã hoàn toàn kết thúc sau khi tốt nghiệp cấp ba, cuộc đời cô đã bước vào một giai đoạn mới.
Về điều này, Lâm Nhất Giản – người suýt chút chết vì ôn tập cuối kỳ – thực sự lời muốn nói.
Vào phòng, cô vào nhóm chat với bạn cùng phòng để than thở chuyện này, và quả nhiên, cô nhận được một loạt phản hồi đồng cảm.
Cả nhóm bốn người tán gẫu một lúc về cảm nhận khi về nhà và sau khi trò chuyện một hồi, chủ đề cũng tự nhiên kết thúc. Lâm Nhất Giản cất điện thoại đi rồi lấy bảng vẽ kỹ thuật số của mình ra.
Tuy không giống như cha mẹ nghĩ rằng vào đại học thì áp lực học tập sẽ tự động biến mất, nhưng cuộc sống đại học quả thật phong phú hơn rất nhiều. Sau khi trải qua giai đoạn khám phá mới mẻ của sinh viên năm nhất, Lâm Nhất Giản đã từ bỏ những hoạt động câu lạc bộ hay công việc sinh viên trông có vẻ phong phú hoặc sang chảnh — xin lỗi nhé, mấy thứ này chẳng thân thiện với người hướng nội chính hiệu như cô tí nào — mà quay lại với sở thích cô từng phải tạm dừng vì ôn thi: vẽ truyện tranh.
Những nét phác thô sơ dần vẽ ra hình dáng nhân vật, Lâm Nhất Giản cầm cốc uống một ngụm, nhưng lại phát hiện cốc đã cạn sạch.
Cô ngẩn người một chút rồi bừng tỉnh, thời gian ở góc dưới màn hình trôi qua hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Do giữ nguyên một tư thế quá lâu nên cơ thể của Lâm Nhất Giản đã trở nên cứng đờ, cô giơ tay vươn vai rồi cầm cốc nước ra ngoài lấy nước.
---
Phòng khách.
Vừa đặt cốc lên chỗ lấy nước lạnh của máy lọc, Lâm Nhất Giản đã nghe thấy tiếng mẹ cô gọi từ trong bếp:
“Giữa mùa đông, đừng cứ uống nước lạnh mãi thế.”