Cô cầm lấy điện thoại.
Rồi lại đặt xuống.
Chế độ máy bay thì không có mạng.
Không có mạng thì điện thoại khác gì cục gạch đâu?!
Cũng có chút khác biệt — trong đó còn có truyện tranh cô đã tải sẵn từ trước, vốn định dùng để giết thời gian nếu không ngủ được — nhưng rõ ràng nó không giải quyết được vấn đề hiện tại.
Cái người bí ẩn kia hiển nhiên đã nhìn thấy động tác của cô, anh cực kì có tinh thần nghiên cứu mà dò hỏi: [Đó là gì vậy?]
Lâm Nhất Giản không trả lời.
Bây giờ cô vẫn chưa thể xác định chuyện đang xảy ra với mình là hiện tượng huyền bí hay là vấn đề tâm lý, tốt nhất không nên hành động liều lĩnh. Dù lui một bước mà nói, nếu thật sự “đụng phải ma”, cách tốt nhất cũng là “đừng để ma biết mình thấy nó”.
Dù có vẻ như đã muộn một bước, nhưng Lâm Nhất Giản vẫn giữ im lặng tuyệt đối.
Thậm chí, cô còn nhắm mắt lại.
Kết quả lý tưởng nhất chính là, cô ngủ một giấc, tỉnh dậy thì phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.
…
Lâm Nhất Giản không ngủ được.
Cái giọng trong đầu cô thật sự quá ồn.
Từ “tại sao có thể bay trên trời? Là thuật di chuyển bằng mây hay là pháp khí của tiên nhân? Ta có học được không?” đến “cái hộp lúc nãy là gì? Sao nó phát sáng được?” rồi đến “sao mọi người xung quanh đều đang ngủ? Bị trúng pháp thuật gì sao?”
Lâm Nhất Giản: “…”
Đúng, là pháp khí của tiên nhân, nếu muốn học thì có thể chọn chuyên ngành chế tạo máy bay ở viện hàng không vũ trụ; còn về màn hình phát sáng thì đại khái có hai loại là LCD và LED, một loại là điều khiển sự thay đổi ánh sáng của tinh thể lỏng khi có dòng điện đi qua, từ đó tạo ra các hình ảnh và màu sắc trên màn hình, một loại là diode tự phát sáng; còn bị trúng pháp thuật thì đúng, pháp thuật bắt nguồn từ tiếng chuông báo thức “đinh linh linh” lúc 4 giờ sáng…
Cứ âm thầm châm chọc như vậy, lúc Lâm Nhất Giản hoàn hồn lại, đã là lúc thông báo đóng cửa nhà vệ sinh trước khi hạ cánh 30 phút vang lên. Giọng nói nhẹ nhàng rõ ràng của tiếp viên phát ra từ loa, Lâm Nhất Giản mới nhận ra thời gian đã trôi nhanh đến thế nào.
Khi Lâm Nhất Giản mở mắt ra, giọng nói kia dường như cũng bị cắt ngang.
Anh dừng một chút, nói với giọng có chút oán trách: [Tại sao ngươi không để ý tới ta?]
Lâm Nhất Giản: “…”
Tôi sợ bị cho là thần kinh.
Dù nói thật thì, hiện tại tình hình đúng là có khả năng cao là vậy.
Có lẽ từ sự im lặng của cô, đối phương cũng cảm nhận được điều gì đó nên trong suốt quá trình máy bay hạ cánh, anh không hề lên tiếng nữa.
Thật lòng mà nói, Lâm Nhất Giản lại cảm thấy hơi… không quen.
Bình tĩnh nào, bất kể là vấn đề huyền bí hay bệnh lý, điều này đều chứng tỏ tình hình đang dần tốt lên.
Máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay, ánh nắng chiếu qua tạo bóng của thân máy bay lên sườn đồi bên cạnh, Lâm Nhất Giản nghe thấy đối phương cảm thán: [Thì ra là đang ở trong bụng con chim lớn à.]
Lâm Nhất Giản: muốn nói lại thôi.jpg
Cháu gái ba tuổi của cô cũng…
Thôi vậy, nếu tính theo tuổi thì bên kia mới sinh ra được một ngày, Lâm Nhất Giản khoan dung mà thông cảm cho giới hạn nhận thức của đối phương — tất nhiên, cô cũng không có ý định lên tiếng sửa lạ.
Tiếp theo là hạ cánh rồi trượt vào bãi đỗ và mở cửa khoang.
Lâm Nhất Giản lấy ba lô của mình từ giá để đồ rồi theo dòng người bước ra. Giọng nói trong đầu hoàn toàn im lặng, mọi thứ trở lại bình thường như thể những chuyện vừa xảy ra trong chuyến bay chỉ là một giấc mơ kỳ lạ giữa tầng mây vậy.
Lâm Nhất Giản vừa mở điện thoại nhắn tin cho cha mẹ ra đón, vừa đi vừa hơi ngơ ngác.
Lẽ nào thật sự chỉ là mơ?
Đi thêm một đoạn, bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Nhất Giản không nghĩ nhiều liền bước về hướng đó, nhưng khi gần tới cửa thì cô đột nhiên khựng lại.
Nếu cô nhớ không lầm, thì giọng nói trong đầu là… giọng nam.
Giọng sáng sủa trong trẻo, mang theo từ tính và trẻ trung. Nếu không phải vì cách xuất hiện quá kỳ quặc, thật ra với kiểu người bị hấp dẫn bởi giọng nói như Lâm Nhất Giản thì chỉ dựa vào giọng thôi cô cũng đã sẵn sàng cho anh tám điểm.
Có lẽ vì Lâm Nhất Giản đứng ở đó quá lâu nên có người bên cạnh hỏi: [Sao vậy?]
Lâm Nhất Giản vô thức đáp: “Không sao…”
Vừa mở miệng, cô đã đột ngột khựng lại.
…Cái giọng này nghe hơi quen thì phải?
Cô quay đầu lại một cách cứng ngắc, người kéo vali bên cạnh đi qua rất nhanh, chẳng ai trông giống như có hứng bắt chuyện với người lạ như cô cả.
Giọng nói vẫn tiếp tục: [Ngươi muốn vào à? Sao không vào?]
Lâm Nhất Giản: “…”
Tôi không vào được, anh còn không rõ à?!
Cô cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận rằng mọi người đều đang cắm đầu bước đi, không ai chú ý đến một “người lạ tự lẩm bẩm” như cô, lúc này mới âm thầm thở phào.
Nhưng cái nhà vệ sinh này thì không thể vào được rồi.
Lâm Nhất Giản nhanh chóng bước về phía băng chuyền nhận hành lý.
Có lẽ là do câu đáp vô thức vừa nãy khiến đối phương xác định được cô đúng là người có thể giao tiếp với mình, giọng nói vốn đã im bặt lại bắt đầu lải nhải: [Trên kia là gì vậy? Nó cũng phát sáng, là dạ minh châu sao? Lúc nãy mảnh lưu ly thật to và phẳng, làm sao để đánh bóng được thế?]
Lâm Nhất Giản: “……”
“Dạ minh châu” cái quái gì? Xem kiếm hiệp nhiều quá rồi à? “Lưu ly”? Kính á? Dù không biết quy trình cụ thể, nhưng cửa sổ kính nhìn thế nào thì cũng là do chất lỏng tự san bằng chứ đâu phải đánh bóng chứ?…
Nội dung câu hỏi quá khó tả, lại thêm giọng nói vang lên trong đầu mình, Lâm Nhất Giản bất giác thấy xấu hổ: chẳng lẽ trong nội tâm mình thật sự có một phần ngốc nghếch như vậy sao? Muốn độn thổ quá.
Cô đi đến trước băng chuyền trong giày vò rồi bước chân bỗng khựng lại một chút.
Quả nhiên, giây tiếp theo, trong đầu lại vang lên một tiếng: [Oa!]
Lâm Nhất Giản: “……”
[Đây là gì? Tự nó đang di chuyển sao? Bên trong có người kéo à? Sao nó có thể đi mãi không dừng thế? Chỗ biến mất kia là đi đâu vậy?]
Lâm Nhất Giản: …Trên thế giới này có một loại động lực gọi là động cơ, có một loại cấu trúc vật lý gọi là băng chuyền.
Cô bước đến băng chuyền với biểu cảm tê liệt, ngơ ngác đợi lấy lại hành lý đã ký gửi của mình.