Vân Ninh trò chuyện với Nghiêm Cẩm Đình và Nghiêm Cẩm Nhứ rất hợp ý, không ai chú ý rằng vừa nãy Mạnh Vũ Chi có liếc mắt nhìn bọn họ.
Đang nói cười vui vẻ, Nghiêm Cẩm Đình chợt hỏi một câu mà trước đó Tần ma ma cũng từng hỏi: “Giản cô nương, ngươi có quen biết Cẩn Vương không?”
Chưa đợi Vân Ninh trả lời, Nghiêm Cẩm Nhứ liền chen vào: “Ca ca, huynh không nên hỏi câu đó. Lời này nếu bị người ngoài nghe được, e rằng sẽ có kẻ gán tội Hầu tam công tử bị đánh lên đầu Giản cô nương.”
Nghiêm Cẩm Đình ngẩn người, vội vàng giải thích với Vân Ninh: “Ta không có ý đó.”
Vân Ninh mỉm cười: “Ta biết Nghiêm công tử không có ý xấu, nhưng ta quả thực không quen biết Cẩn Vương. Trước kia chưa từng nghe nói đến, càng chưa từng gặp mặt.”
Trải qua vài lần tiếp xúc, nàng đã phần nào nắm được tính tình của Nghiêm Cẩm Đình, biết hắn tuyệt đối không phải loại người cố tình hỏi chuyện để mượn cớ công kích. Chỉ là, câu hỏi ấy, nàng có thể nói thật với Tần ma ma, nhưng lại không thể nói thật với hắn.
Thấy Vân Ninh không trách mình, Nghiêm Cẩm Đình thở phào nhẹ nhõm, quay sang hỏi muội muội: “Vừa rồi muội nói có người sẽ đem tội danh trút lên đầu Giản cô nương, là ý gì? Người đánh Hầu Tam Lang là Cẩn Vương, chứ không phải Giản cô nương, việc này trong kinh ai ai chẳng biết. Sao lại liên quan đến nàng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play