Chương 2: Xuyên Qua
Từ Ninh về nhà, qua loa ăn hai cái bánh bao rồi loay hoay đi rửa mấy cái bình sạch sẽ, sau đó lấy mỡ heo trong không gian ra bắt đầu nấu.
Cô mua năm cái đầu heo, mỗi cái nặng cỡ ba trăm cân trở lên. Nhờ thợ mổ heo xắt nhỏ ra từng phần. Mỡ heo thì cô đun cho chảy ra, đổ đầy ba cái bình to, chắc cũng phải trăm cân mỡ. Ngoài ra còn có hai thau tóp mỡ. Cả buổi trưa cô đứng bếp, rồi lại cất hết vào trong không gian của mình.
Liên tiếp ba ngày bận rộn, mọi thứ cần chuẩn bị cũng đã tạm ổn, tiền bạc cũng gần cạn, trong thẻ chỉ còn hơn một vạn đồng.
Chiều đến, cô chẳng buồn nấu cơm, chỉ lấy trái cây trong không gian ăn đỡ, uống thêm một lọ sữa rồi đi ngủ.
Trong mơ lại là giấc mộng quen thuộc – một cậu bé con khóc lóc thảm thiết, gọi "Tỷ tỷ!" khiến cô tỉnh giấc giữa đêm, tim đập thình thịch. Nhìn điện thoại thấy đã gần năm giờ sáng, cô cố nhắm mắt ngủ lại nhưng không tài nào chợp mắt nổi, đành dậy sớm, rửa mặt ăn sáng rồi cầm chìa khóa ra ngoài, định ghé chợ xem có gì mua được.
Chợ sáng đông người, cô thấy một bác bán rau hẹ, rau tươi non mơn mởn, xếp ngay ngắn trên xe ba gác. Cô tới hỏi giá, bác nói ba đồng một cân. Cô gật đầu, mua hết mười bó – tổng cộng ba mươi cân.
Trả tiền xong, cô lại thấy quầy nấm hương tươi ngon, nhớ ra trong không gian còn nhiều thịt heo, thịt bò, liền mua thêm hai mươi cân nấm để về kho xào chung cho thơm. Dù đã có nấm khô, nhưng mùi vị nấm tươi xào vẫn đậm đà hơn.
Mua xong cô thấy tay xách nách mang không xuể, liền nhờ bác bán hẹ vừa nãy giúp chở đống đồ về nhà. Dù nhà gần, đi bộ vài phút là tới, nhưng cô còn tính mua thêm nhiều thứ nữa, nên trả bác mấy chục đồng nhờ bác đưa đồ về hộ.
Sau đó, cô tiếp tục đi một vòng chợ, mua ba chục cân gừng, năm chục cân miến, ba chục cân bún khô. Tới hàng bên kia thấy bán mì sợi, nhớ ra chưa mua, liền hốt luôn hai trăm cân. Lại ghé tiệm bên cạnh mua đậu que khô hai chục cân, dưa leo hai chục cân, cà chua ba chục cân.
Cô nhờ bác xe ba gác chở hết đống đồ về nhà, rồi chạy xuống tiệm bánh bao gần nhà mua mười cái bánh bao thịt, trả bác xe một trăm đồng, bác vui vẻ cảm ơn rồi đi.
Tiễn bác xong, cô rẽ sang siêu thị gần nhà, mua thêm hai túi lớn đồ ăn vặt mình thích, rồi mới chịu về nhà.
Về đến nơi, cô bắt tay vào nấu nướng, kho một vò thịt heo nấu với nấm, một vò thịt bò cũng nấu với nấm, xong xuôi lại cất hết vào không gian.
Vừa nghỉ tay thì trong lòng lại bồn chồn, cô đi một vòng phòng trọ xem có gì cần cất bớt vào không gian thì cất hết, chỉ để lại những thứ dùng hàng ngày.
Cơm trưa cũng không nấu, cô lấy hai cái bánh bao chấm với chút thịt kho ăn tạm, rồi nằm xuống lướt nốt quyển tiểu thuyết "Xuyên qua làm tiểu kiều thê thập niên 70" mà mấy hôm trước đọc còn dang dở. Nhưng chắc do mấy hôm nay mệt quá, đọc tới đoạn nữ chính đậu đại học thì cô thiếp đi lúc nào không hay.
Giấc ngủ này lại chẳng yên ổn. Cơn mộng quen thuộc lại kéo về, tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng rõ, như ngay bên tai. Chung quanh ồn ào, đầu cô ong ong như muốn nổ. Cô khó khăn mở mắt ra.
Trước mắt là mái nhà bằng gỗ cũ kỹ, tường xây bằng gạch đỏ mộc mạc. Bên cạnh có một cậu bé con đang sụt sịt gọi "chị ơi, chị tỉnh rồi à!" Cạnh đó có một người đàn ông trung niên lên tiếng: "Từ thanh niên trí thức, cô cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!"
Từ Ninh ngơ ngác quay sang nhìn, thấy cậu bé trạc bảy tám tuổi, giống hệt cậu nhóc trong giấc mơ. Người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, cạnh ông là một người đàn ông gầy cao, chừng ba mươi tuổi. Chung quanh còn vài thanh niên nam nữ tầm mười tám, mười chín.
Cô chết lặng – đây là đâu?
Bất ngờ, trong đầu cô hiện lên một đoạn ký ức xa lạ. Đầu cô đau như muốn vỡ. Cô nhắm chặt mắt, ôm đầu rên rỉ. Cậu bé cạnh bên sợ hãi lay gọi: “chị, chị sao thế?”
Người đàn ông trung niên lo lắng quay sang người thanh niên trẻ: “bác sĩ Hàn , mau xem giúp xem Từ thanh niên trí thức bị sao vậy!”
Bác sĩ HÀn vừa xem vừa nói: “Cô mới được băng bó vết thương xong, không được đụng vào đầu!”
Từ Ninh đã tiếp nhận trọn ký ức của nguyên chủ – đúng vậy, cô thật sự đã xuyên qua! Xuyên về năm 1969, nhập vào thân xác của một cô gái cũng tên Từ Ninh.
Nguyên chủ mới 13 tuổi, nhưng khi xuống nông thôn thì khai tăng lên thành 15 để đủ tuổi đi lao động. Cậu em trai Từ An thì mới 10 nhưng cũng được ghi là 13 tuổi.
Hai chị em đã về đây được hơn nửa năm. Nơi này là thôn Du Thụ, xã Tam Hợp, huyện Thành Nam, tỉnh Hắc… của Hoa Quốc.
Ba mẹ họ vốn là giáo sư đại học. Cuối năm ngoái, thấy tình hình không ổn, đã cắt đứt quan hệ với ba đứa con. Người con trai lớn Từ Dương được gửi đi lính, hai đứa nhỏ là Từ Ninh và Từ An thì bị đẩy về nông thôn làm thanh niên trí thức. Đứa út Từ Mạc mới chưa đầy hai tuổi, đành để lại bên cạnh cha mẹ.
Lý do chọn vùng Thành Nam là vì một học trò cũ của ba nguyên chủ có anh trai làm trong công an huyện này, phòng khi cần nhờ cậy.
Từ nhỏ, nguyên chủ đã mạnh mẽ và lanh lợi hơn bạn bè cùng lứa, nên cha mẹ mới yên tâm để cô chăm sóc em trai. Hai chị em xuống đây nửa năm, cố gắng làm ăn, giữ mình. Từ Ninh làm việc như người lớn, mỗi ngày kiếm tám công điểm. Từ An thì yếu, chỉ được phân đi cắt cỏ cho heo, mỗi ngày được hai công điểm – cũng đủ để hai chị em ăn no khoảng sáu bảy phần.
Thôn này không chỉ có hai chị em họ, còn có ba nam hai nữ thanh niên trí thức khác đến từ trước. Người đông thì lắm chuyện, nhất là Từ Ninh lại trầm tính, nhỏ tuổi, nên hay bị bắt nạt – từ chuyện gánh nước, giặt đồ đến việc vặt trong nhà…
Nguyên chủ đoán trong nhà có chuyện chẳng lành, sợ người ngoài biết được, mình thì lại không che chở nổi em trai, nên mới muốn làm thân với mấy cô gái trí thức kia, nghĩ rằng sau này có chuyện gì thì cũng có người đỡ đần. Nào ngờ, cô đâu có biết, trên đời có những kẻ không biết ơn, chỉ được một tấc là lại muốn lấn thêm một thước.
Lần ấy là vì nguyên chủ vừa tan ca, còn chưa kịp uống ngụm nước, đã giúp một cô gái trí thức đi gánh nước, kết quả không may trượt chân ngã đập đầu vào miệng giếng. Khi tỉnh lại, đã là Từ Ninh đến từ thế kỷ 21.
Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Từ Ninh tức đến sôi gan, liền nhảy xuống giường, mang giày vào rồi lao ra ngoài. Cô kéo lấy một đứa bé con tay chân gầy gò, trở về liền quơ gậy đánh hai cô gái trí thức kia một trận ra trò. Mấy người đứng quanh đều chết lặng, chưa kịp phản ứng gì thì hai cô đã bị đánh tới mức khóc òa lên. Từ Ninh đánh rất có kỹ thuật, toàn nhắm mông mà đánh, vừa đau mà không để lại thương tích.
Đánh xong, chưa đợi ai kịp hiểu chuyện, cô đã ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa kêu:
— Thôn trưởng ơi, ông phải làm chủ cho hai chị em cháu! Chúng cháu nghe theo lời chủ tịch, về đây chi viện xây dựng nông thôn. Từ ngày về làng, thôn trưởng với bà con thương yêu như gió xuân mát lành. Nhưng mà Lâm Thu Hoa với Lý Phượng Kiều thì khác! Hai người họ mang bộ mặt tiểu tư sản, thấy chị em cháu còn nhỏ, liền sai đi gánh nước, chặt củi. Cháu nghĩ ai cũng là đồng chí cách mạng, phải giúp đỡ nhau. Nào ngờ các chị ấy không chỉ bắt cháu làm việc, còn ăn bớt phần cơm của chị em cháu nữa. Cùng là người, cùng điểm công như nhau, sao phần ăn của chị em cháu lại ít hơn hẳn? Thôn trưởng ơi, hôm nay cháu nhất định phải tố cáo hai người này!
Từ An cũng lập tức ngã phịch xuống đất, nước mắt giàn giụa:
— Thôn trưởng ơi, họ còn bắt cháu đun nước tắm cho họ nữa kìa!
Lý Phượng Kiều giận dữ phản bác:
— Có phải mày không đun đâu?
Từ Ninh liền nói ngay:
— Đúng! Tôi không đun nước tắm cho cô, thì đến lượt cô nấu cơm, cô lại ăn bớt khẩu phần của chị em tôi. Cô nói lương thực không dư, vậy sao cô không bớt ăn đi chút? Tôi làm nhiều công điểm hơn cô đấy!
— Cô còn dám sai tôi làm việc cho cô, chẳng phải là lối sống tiểu tư sản đấy sao? Tôi sẽ tố cáo cô với Ủy ban Cách mạng, cô ức hiếp đồng chí cách mạng thế là không được!
Lý Phượng Kiều bắt đầu hoảng:
— Thôn trưởng, tôi đâu có! Tôi lúc nào ức hiếp đồng chí?
Thôn trưởng chau mặt, nghiêm giọng hỏi mấy cô gái trí thức:
— Chuyện này có đúng không?
Ba chàng trai trí thức đứng gần đó liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng. Thôn trưởng chỉ cần nhìn thế là hiểu ngay. Lúc đi họp Ủy ban về, ông còn gặp bác sĩ Hàn nói Từ cô bị đập đầu. Nghĩ chỉ là chuyện nhỏ nên qua xem, không ngờ lại ra cớ sự như thế này.
Ông nghiêm mặt nói:
— Ở Du Thụ thôn này không dung những trò tiểu tư sản. Nếu còn ai dám ức hiếp người khác, tôi sẽ đưa ngay lên huyện, cho ra khỏi làng làm việc khác.
Rồi ông quay sang nói:
— Từ Ninh vì giúp Lý Phượng Kiều gánh nước mà bị thương. Tiền thuốc Lý Phượng Kiều phải chịu, ngoài ra còn phải đưa thêm 20 quả trứng bồi bổ. Cả hai, Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa, bị khấu trừ mỗi người 50 công điểm để bù cho chị em Từ Ninh
Xong rồi ông hỏi Từ Ninh:
— Cô thấy xử lý như vậy có ổn không?
Từ Ninh biết, với nguyên chủ, thế này chẳng nhằm nhò gì. Nhưng người ngoài đâu hay cô đã thay thế người kia. Hai mươi quả trứng và trăm công điểm thời nay là không nhỏ. Thôn trưởng xử trí công bằng lại còn thiên về phía mình. Từ Ninh cũng không thể không biết điều, bèn gật đầu:
— Dạ, cháu nghe theo thôn trưởng.
Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa nghe xong thì mặt tái đi. Mỗi ngày các cô ấy chỉ được sáu, bảy điểm công, trừ 50 điểm là coi như làm không công cả tuần. Hai người toan phản đối, thôn trưởng liền dằn giọng:
— Nếu không đồng ý thì tôi cũng mặc. Tôi sẽ báo lên huyện để điều chuyển các cô đi nơi khác.
Hai người bèn cúi đầu không dám nói gì.
Thôn trưởng dặn Từ Ninh nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy làm, bảo Lý Phượng Kiều đưa tiền thuốc và trứng gà đến bồi bổ.
Mọi người rời đi, chỉ còn lại hai chị em. Từ An hỏi:
— chị ơi, chị còn đau đầu không?
Từ Ninh sờ lên băng gạc, cười dịu dàng:
— Không đau nữa rồi.
— chị nằm nghỉ đi, để đệ nấu nước cho chị.
Nói rồi cậu chạy đi.
Từ Ninh ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng. Gian nhà nhỏ, giường đất chiếm gần hết không gian. Hai đầu giường kê hai cái tủ. Nàng nằm bên trái, cạnh còn có hai chỗ nằm nữa, chắc là của Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa.
Nguyên chủ có khá nhiều đồ, chắc là gia cảnh khá giả. Trước khi xuống nông thôn, cha mẹ cô còn cho cả ngàn đồng, trăm cân phiếu gạo, phiếu đường, phiếu vải, cùng công trái. Tất cả được chị em cô đem giấu trên núi.
Sống dưới quê không tiêu gì mấy, nhiều lắm là thỉnh thoảng mua ít trứng cho em trai. Nửa năm nay, chỉ vào thành hai lần, cũng là đi cùng đám bạn khi rảnh rỗi.
Không biết cha mẹ và em út ở thành giờ ra sao. Lúc tiễn chị em cô xuống nông thôn, cha mẹ còn dặn không cần viết thư về, cứ đợi nhà chủ động liên lạc. Nguyên chủ ngày ngày lo lắng, lòng dạ bất an, thành ra mới gặp chuyện. Ai… Cũng phải, chỉ là một cô bé chưa đầy mười lăm tuổi.
Từ Ninh khẽ nói:
— Cô yên tâm, tôi đã mượn thân thể này, thì nhất định sẽ chăm lo tốt cho gia đình cô.
Nói xong, lòng nhẹ đi nhiều. Cô không muốn nằm mãi trên giường, liền mang giày ra ngoài. Vừa đến cửa bếp thì thấy em trai đang nhóm lửa, thấy chị thì mừng rỡ chạy ra:
— chị, sao không nằm nghỉ? chị khát hả? Nước sắp sôi rồi, đợi chút em bưng cho!
Từ Ninh xoa đầu cậu:
— Không sao đâu, tchị chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát.
Sân nhà ở Đông Bắc rộng rãi. Khu ở của thanh niên trí thức cũng không nhỏ. Phía trước là ba gian nhà gạch, sau lưng có mảnh vườn trồng đậu, cà tím, ớt. Sau đó nữa là Đại Thanh sơn. Gần chân núi có khoảng đất trống như đủ chỗ cho hai gian nhà, gồ ghề đá tảng. Cách đó chừng mười mét là chuồng bò.
Ba gian nhà được chia làm nơi ở cho nam trí thức, nữ trí thức, và một gian làm bếp kiêm kho. Hiện tại có bảy người tất cả: Trần Hướng Đông và Lâm Thu Hoa quê Chiết Giang, Tôn Hạo và Cát Hồng Bân ở Hải Thị, Lý Phượng Kiều từ Tứ Xuyên, Từ Ninh và Từ An từ Kinh Thị. Ngoài ra còn hai cô gái trước kia đã gả cho dân trong làng.
Tôn Hạo và Cát Hồng Bân là những người đến lâu nhất, đã hơn hai năm. Trần Hướng Đông và Lý Phượng Kiều cũng gần hai năm, Lâm Thu Hoa mới đến năm ngoái, còn Từ Ninh và em trai là người mới nhất.
Từ Ninh thở dài, rồi quay người bước vào gian bếp.