Đột nhiên Văn Hiên cấp tốc đẩy cửa bước vào, sau đó vội vàng quỳ xuống, “Sư phụ, ngươi đừng tức giận, Uyển Nhi chỉ là nhất thời nhanh miệng, nàng không có ý đó...”
Triều Dương Tử tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhìn thấy Văn Hiên quỳ dưới đất liền lạnh lùng nói: “Văn Hiên, ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải đã sớm biết chuyện của sư muội hay không?!”
Văn Hiên cúi đầu thấp, không biết nên đáp thế nào. Hắn tuy chưa từng nghe Uyển Nhi thừa nhận, nhưng mười năm qua làm sao có thể không nhìn ra?
“Hảo a, mỗi người các ngươi đều có tiền đồ! Ngay cả sư phụ cũng có thể không cần để tâm nữa!” Triều Dương Tử tức giận đứng dậy đi qua đi lại, hắn không thể chấp nhận được hai đệ tử mà hắn hiểu rõ nhất lại đối với hắn như thế. Hắn chỉ vào Văn Uyển Nhi, nghiêm giọng quát: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không được rời khỏi Tử Vân Phong nửa bước! Cũng đừng hòng tái kiến Hạ Tâm Yên! Đợi đến khi ngươi nghĩ thông suốt rồi hẵng ra ngoài, nếu không, mặc kệ nàng là nữ nhi của ai, vi sư nhất định sẽ thay ngươi dạy dỗ nàng một trận! Hiện tại, lập tức quay về phòng hảo hảo suy nghĩ lại!”
Văn Uyển Nhi ngẩng đầu lên, giọng có phần ai oán: “Sư phụ...”
Triều Dương Tử xoay người lại, trầm mặc không nói. Nhìn thấy dáng vẻ ấy của sư phụ, Văn Uyển Nhi và Văn Hiên đành lặng lẽ đứng dậy rời đi. Khi khép cửa lại, Văn Uyển Nhi thống khổ nhắm mắt, cuối cùng vẫn đi tới bước này.
Văn Hiên nhìn thấy Văn Uyển Nhi ủ rũ, trong lòng không khỏi đau xót, “Haiz, ta nói ngươi làm sao hồ đồ như vậy, ngươi nói ra lời đó chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao? Sư phụ làm sao mà biết được chuyện này? Là chính ngươi thẳng thắn với hắn sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT