Người tu chân luyện thể, luyện nguyên thần, nhưng yếu ớt nhất lại chính là ý thức và thức hải. Bởi vì tôi luyện ý thức nguy hiểm quá lớn, hầu như không ai dám thử, cho dù có thì rất ít người thành công. Lần này Mặc Quân lại có thể hảo hảo rèn luyện một phen, đối với nàng mà nói chính là có lợi.
“Ta nói này Lang Gia, lời ngươi nói sao nghe có chút mỉa mai vậy?” Hạ Tâm Yên nhướng mày hỏi.
“Mỉa mai cái gì chứ! Ta nói chính là sự thật. Không phải không có người từng trải qua chuyện giống như Mặc Quân, nhưng hầu như không ai có thể toàn mạng đi ra. Hừ, loại chuyện này ngoài trừ phải có một người điên dám xông vào như Mặc Quân, còn cần có một đồ ngốc vô tâm để mặc người khác tiến vào rồi lại còn sống đi ra. Hai nàng đúng thật là một đôi trời sinh!” Lang Gia nói xong liếc nhìn Thư Khinh Thiển một cái, lại tức giận trừng Hạ Tâm Yên, rồi cất bước đi lên trên.
Hạ Tâm Yên nhìn Thư Khinh Thiển cười cười: “Lang Gia nói cũng có lý, e rằng chỉ có ngươi mới khiến Mặc Quân không chút kiêng dè mà bỏ mặc ý thức chính mình.”
Nàng xoay người nói với Hạ Hành: “Chúng ta đi tìm một nơi thích hợp, sau đó ở chỗ này tìm một chỗ đặt chân. Nơi này địa thế cao, có thể dễ dàng quan sát toàn khu vực.” Nói xong liền dắt tay Văn Uyển Nhi rời đi.
Hạ Hành gật đầu, cũng bước theo sau Hạ Tâm Yên. Văn Hiên nhìn Thư Khinh Thiển, do dự một chút rồi cuối cùng thấp giọng nói: “Hạ cô nương các nàng nói rất đúng, ngươi không cần tự trách.” Sau đó lộ ra một nụ cười ấm áp với nàng, gương mặt trẻ tuổi tuấn tú mang theo chân tình nhẹ nhàng an ủi. Hắn hít sâu một hơi, giọng điệu có phần nghịch ngợm: “Đi thôi, Hạ cô nương lát nữa sẽ không tha cho hai cu li như chúng ta đâu.”
Văn Hiên vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng của Hạ Tâm Yên từ xa truyền tới: “Cô nương ngốc, Văn Hiên, các ngươi mà còn không đi lên, thì đi ngủ luôn trong rừng cây đi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT