Trong đôi mắt nàng ánh lên một tia cười, trông dịu dàng động lòng người, khẽ nói:

“Không sao đâu, sư muội của ngươi rất đáng yêu. Nếu không ngại thì mời ngồi đi.”

Giọng nàng trong trẻo dịu dàng, như châu ngọc rơi xuống đĩa ngọc, khiến người nghe có cảm giác như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, vô cùng dễ chịu.

Văn Hiên đỏ mặt cảm ơn, rồi kéo Văn Uyển Nhi ngồi xuống đối diện với Thư Khinh Thiển. Vừa ngồi xuống, Văn Uyển Nhi đã vội vàng gọi tiểu nhị mang một bình linh tửu cấp hai và vài món điểm tâm lên.

Dù tu sĩ đến cảnh giới này vốn không cần ăn uống, thậm chí còn tránh việc thỏa mãn khẩu dục để không ảnh hưởng đến tu hành, chỉ cần vài viên đan dược hay linh quả là đủ. Thế nhưng, vẫn có những tu sĩ thích thưởng thức mỹ vị nhân gian. Rõ ràng, Văn Hiên và Văn Uyển Nhi là hai người như thế.

Thức ăn vừa dọn lên đầy đủ, vậy mà Văn Uyển Nhi lại chẳng vội ăn. Nàng cắn đầu đũa, tò mò quan sát Thư Khinh Thiển, trong lòng không ngừng tấm tắc: Sao lại xinh thế chứ? Khí chất lại tốt, người thì dịu dàng, cứ như có một sức hút khiến người khác không thể không lại gần.

Bị nàng nhìn chằm chằm đến không tự nhiên, Thư Khinh Thiển trong lòng thầm kêu: Nàng đang ăn hay là đang “ăn” ta vậy? Cứ nhìn thế này là có ý gì đây? 

Nàng không nhịn được mà lên tiếng:

“Văn cô nương, sao cứ nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có thứ gì sao?”

Văn Uyển Nhi vội vàng lắc đầu:

“Không, không đâu, mặt tỷ sạch lắm! Chỉ là muội thấy tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp thôi, hì hì.”

Nhìn sư muội lại bắt đầu phát cuồng, Văn Hiên không khỏi đưa tay ôm trán, thật sự không muốn thừa nhận đây là sư muội mình, mất mặt chết đi được.

Thư Khinh Thiển ngẩn ra một chút. Bị tiểu cô nương này khen thẳng thừng như vậy khiến nàng có chút ngượng. Vừa định đáp lời, bên kia Văn Uyển Nhi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt:

“Tỷ tỷ, tỷ cũng đến vì chuyện dị biến ở Tuyệt Tích Sâm Lâm sao? Tỷ đi một mình à? Có muốn đi cùng bọn muội không? Muội và Văn Hiên cũng định tới đó xem xem.”

Văn Hiên nghe vậy cũng nhìn sang Thư Khinh Thiển.

Thư Khinh Thiển vốn không quen kiểu làm quen tự nhiên thế này, nhưng không thể phủ nhận sự lanh lợi đáng yêu ấy khiến người ta khó mà ghét được. Dù hơi quá tự nhiên, nhưng trong ánh mắt trong veo ấy có thể nhìn ra sự chân thành.

Thư Khinh Thiển cúi đầu trầm ngâm giây lát rồi đáp:

“Ban đầu ta cũng định như vậy, nhưng sau khi tới Tuyền Cơ thành thì phát hiện mấy ngày nay rất nhiều tu sĩ đã lần lượt rời đi, lại không thấy ai tiến vào Tuyệt Tích Sâm Lâm nữa. Hỏi thăm mới biết, sau khi lượng lớn tu sĩ tiến vào đã tiêu diệt nhiều yêu thú, khiến gần đây yêu thú cấp cao liên tục xuất hiện trong khu vực đó, rất nhiều tu sĩ thương vong thảm trọng, đành phải vội vã rút lui. Nói cách khác, hiện tại Tuyệt Tích Sâm Lâm rất nguy hiểm, không nên mạo hiểm tiến vào. Vì sự an toàn, hai người tuyệt đối đừng đi, kẻo xảy ra chuyện.”

Khi nói câu cuối, nàng thu lại nụ cười, nét mặt trở nên nghiêm túc.

Văn Uyển Nhi nghe vậy thì vô cùng thất vọng:

“Muội cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ… Ra là như vậy.”

Nàng vốn còn định nhân cơ hội này rèn luyện một phen, tiện thể tìm ít linh thảo, nội đan gì đó.

Nàng vẫn không cam tâm, hỏi tiếp:

“Những yêu thú đó mạnh đến mức nào vậy? Phải đạt đến cảnh giới nào mới có thể an toàn rút lui?”

Thư Khinh Thiển hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tiểu cô nương, đáp:

“Những người từng đụng phải yêu tu có cảnh giới cao, chỉ có người tu đến Nguyên Anh trung kỳ trở lên mới sống sót trở về.”

Chỉ một câu nói nhàn nhạt đã khiến hai đóa hoa yếu ớt run lẩy bẩy, chút tâm tư còn sót lại cũng lập tức tan biến thành mây khói — hai người họ đến Kim Đan còn chưa kết, có đi cũng chỉ đủ cho yêu thú… xỉa răng!

“Ngươi cố ý dọa người thì có! Ta thấy ngươi là gan nhỏ sợ chết thì có, chưa từng vào rừng thì lấy gì phán đoán? Nếu vậy thì ở nhà đi, còn ra đây làm gì!” — Một giọng nữ kiêu căng bất ngờ chen ngang.

Giọng nàng tuy dịu tai mê hoặc, nhưng ngữ khí lại đầy chế giễu, kèm chút tức giận khiến Văn Hiện và Văn Uyển Nhi không thoải mái, cau mày — người này thật vô lễ!

Thư Khinh Thiển chỉ khẽ cười nhạt, không thèm đáp lại. Người vừa lên tiếng là một cô gái mặc áo đỏ, tuổi tác tương đương Thư Khinh Thiển, dung mạo rực rỡ. Nhìn thì không giống kiểu ỷ thế hiếp người, nhưng rõ ràng không hài lòng với sự im lặng của Thư Khinh Thiển, liền bước tới, nhướng mày liếc nàng:

“Sao không trả lời? Bị ta nói trúng tim đen rồi à?”

Thư Khinh Thiển thầm thở dài: Sao cứ tránh phiền toái là phiền toái lại tìm tới cửa chứ…

Chưa kịp đáp, Văn Uyển Nhi đã không nhịn được, dù cô nương kia cũng rất xinh, nhưng lại quá lấn lướt:

“Chúng ta có cản trở ngươi sao? Nói chuyện kiểu đó không phải quá vô lễ à? Chúng ta đang nói chuyện với nhau, ơ đúng rồi, còn chưa hỏi tỷ tỷ xinh đẹp tên gì nữa. A tỷ tỷ, muội còn chưa biết tên tỷ đó!”

Khóe miệng Thư Khinh Thiển giật giật: Ngươi nói với ta lâu như vậy rồi, giờ mới nhớ hỏi tên? Mà đang cãi nhau còn hỏi tên là thế nào?

Tuy vậy nàng vẫn đáp lời nhẹ nhàng:

“Ta tên là Thư Khinh Thiển, Thư trong từ ‘xá dự Thư’, Khinh trong ‘vân đạm phong Khinh’, Thiển trong “tiếu Thiển’.”

“Ồ, muội nhớ rồi. Thư tỷ tỷ, tên tỷ hay thật đấy, cũng rất hợp với người. Sao nhỉ, đúng rồi, người như tên!”

Thư Khinh Thiển mỉm cười, nhưng trong lòng thì gào thét: Văn cô nương, ngươi quên mất đang có người chực bùng nổ ở kia rồi hả?

Bên kia, sắc mặt cô nương đỏ dần, đây là lần đầu tiên có người dám mắng nàng mà lại mắng… nửa chừng! Không, là hoàn toàn phớt lờ nàng! Lửa giận càng lúc càng cao:

“Hạ Viêm! Các ngươi dạy cho đám đáng ghét này một bài học cho ta!”

Dứt lời, một hán tử trung niên mặc áo bào xám lập tức dẫn theo mười tu sĩ nam từ bàn bên cạnh vây lại.

Thư Khinh Thiển sắc mặt có phần trầm xuống. Người cầm đầu hẳn là Kim Đan hậu kỳ, bên cạnh còn có hai người trung kỳ và sơ kỳ, những người còn lại ít nhất cũng là Trúc Cơ sơ kỳ trở lên.

Văn Hiên và Văn Uyển Nhi mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, hoàn toàn không địch nổi Kim Đan kỳ — hai cảnh giới đã là khác biệt một trời một vực. Biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể kết Kim Đan!

Nàng vừa mới đột phá Kim Đan sơ kỳ, có thể đánh một trận với kẻ cầm đầu, nhưng đối mặt ba Kim Đan kỳ thì... e là khó tránh một trận kịch chiến.

Nàng đứng dậy, liếc mắt nhìn đám người đối diện, trầm giọng:

“Nếu muốn động thủ, hãy ra ngoài tìm nơi rộng rãi, đừng liên lụy người vô tội.”

Dứt lời, nàng ném vài viên linh thạch lên bàn, rồi phóng người nhảy ra cửa sổ.

Văn Hiện và Văn Uyển Nhi lập tức theo sát sau.

Hạ Tâm Yên dẫn người đuổi tới khoảng đất trống trước lối vào Tuyệt Tích Sâm Lâm, lập tức tế ra pháp khí.

Văn Uyển Nhi giận đến hét lớn:

“Lũ người vô sỉ vô lễ các ngươi, dám lấy đông hiếp ít, hôm nay ta sẽ đánh chết các ngươi!”

Nói xong cùng Văn Hiên triệu hồi phi kiếm, lao vào chiến đấu với đám người. Đám kia mặt mũi đỏ bừng, thấy thật mất mặt, nhưng tiểu thư nhà họ lại thích... ẩu đả tập thể, đành cắn răng mà đánh.

Hạ Tâm Yên có chút do dự, truyền âm cho thuộc hạ:

“Cẩn thận một chút, đừng ra tay nặng quá, dạy dỗ một chút là được.”

Ba tên Kim Đan kỳ kia cũng thấy khó xử khi phải ức hiếp hai Trúc Cơ, đành đứng bên cạnh nàng chờ xem.

Nhưng Thư Khinh Thiển không cho bọn họ cơ hội hành động.

Trong tay nàng lập tức xuất hiện một thanh kiếm dài chừng ba thước rưỡi, thân kiếm mảnh hơn kiếm bình thường, trên khắc hoa văn và minh văn phức tạp, trong suốt và đẹp đẽ, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm dịu.

Chất liệu của kiếm vô cùng đặc biệt, chỉ nhìn qua đã biết không phải phàm vật.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play