Ta trầm mặc một hồi lâu, “Lúc ta phát hiện ngươi, ngươi đang bò lên từ địa hào Phi Long, thương thế rất nghiêm trọng. Ta liền mang ngươi về đây. Ngươi thật sự không nhớ gì sao? Tên của ngươi, ngươi còn nhớ không?”
Ánh mắt nàng có chút u ám, nghe xong lời ta tim ta cũng khẽ loạn nhịp. Sau đó nàng như hơi khó chịu, chậm rãi nói: “Di Túc. Ta nhớ có một khoảng thời gian ta luôn thấy rất khó chịu, thường xuyên mộng mị, mà đều không phải mộng đẹp. Ta không nhớ rõ điều gì, chỉ nhớ có người từng gọi ta là Di Túc.”
Di Túc? Di Túc trân quý như thế, người đặt tên cho nàng chắc hẳn là rất thương nàng. “Tên rất hay. Ngươi thân thể còn yếu, không nhớ cũng không sao, đừng ép bản thân quá mức, hãy dưỡng thương cho tốt. Ta họ Ngọc, tên là Liên Thốn, ngươi có thể gọi tên ta.”
Nàng cắn cắn môi, hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Gọi tên không lễ phép, ta có thể gọi ngươi là Ngọc tỷ tỷ không?”
Ta ngẩn ra một lúc, nhìn dáng vẻ nàng lúc đó, cuối cùng chỉ đáp: “Tùy nàng.”
Sau đó, nàng liền ở lại Ngọc gia. Vốn tưởng nàng là người nhát gan, không ngờ sau khi thân thể khá hơn, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều. Trừ lúc đứng trước mặt ta còn có chút rụt rè ngượng ngùng, còn lại cùng Lạc Vân và những người khác lại thân thiết đặc biệt, trở thành hảo bằng hữu.
Trong lòng ta vẫn luôn nhớ đến lời nàng nói mơ hồ đêm ấy. Ta liền phái vài đệ tử cẩn thận đi về phía vực Thông Linh dò la tình hình. Kỳ lạ là nơi đó lại gió êm sóng lặng, không hề có động tĩnh. Ta chỉ đành âm thầm lưu ý, chưa thể có hành động gì nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT