Thư Khinh Thiển và Mặc Quân đều mỉm cười nhìn các nàng, trêu chọc khiến mặt Lang Gia đỏ bừng, vội vàng né tránh, vừa nói vừa ngượng ngùng: “Ngươi đừng ôm bậy, mau xuống đi! Mặt đầy nước miếng rồi, buồn chết mất.”
Linh Lung sợ Lang Gia ghét bỏ nàng, vội vàng trèo xuống, túm lấy vạt áo của Lang Gia, cười đến ngốc nghếch.
Thư Khinh Thiển nhìn thấy không nhịn được bật cười, bước tới ngồi xổm xuống, giúp nàng chỉnh lại ngoại sam bị quấn loạn trên người. Lang Gia hiện giờ đã có hình dáng của một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, y phục vốn may cho một tuổi mặc trên người Linh Lung hiển nhiên có phần không vừa vặn. Thư Khinh Thiển giúp nàng xắn tay áo, nhét vạt áo vào thắt lưng, tuy nhìn vẫn rộng thùng thình buồn cười, nhưng ít nhất sẽ không vướng víu khi đi lại.
Linh Lung vẫn cười không khép được miệng, mặc cho Thư Khinh Thiển làm gì thì làm. Dáng vẻ ấy tuy có phần ngốc nghếch, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Thư Khinh Thiển bóp nhẹ má nàng, nói: “Hôm đó may mà có Linh Lung giúp một tay, hôm nay cứ mặc tạm y phục của Lang Gia, ngày mai ta sẽ tìm cho ngươi một bộ vừa người.”
Thấy Thư Khinh Thiển dịu dàng với mình, lại còn giúp chỉnh y phục, Linh Lung vô cùng hài lòng, ngây thơ đáp: “Cảm ơn chủ nhân!” Sau đó hớn hở chạy theo Lang Gia, quấn lấy nàng xoay vòng, khiến Lang Gia trợn tròn mắt.
Mặc Quân nhìn cảnh tượng ấy khẽ bật cười: “Lang Gia, ngươi cố gắng trông Linh Lung, dù đã hóa hình nhưng tu vi cũng không thể bỏ bê.”
“Ta biết rồi, ta không để nàng làm mất mặt chúng ta đâu.” Tuy thực ra mất mặt cũng đủ nhiều rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT