Trên trời dị tượng không ngừng kéo dài. Trong trận pháp, Mặc Quân đôi mắt đỏ chót, mái tóc xanh lộ liễu bay lượn, mang theo một luồng ngổn ngang cùng bá khí. Dù nàng lúc này sắc mặt tái nhợt, cũng không thể che giấu được phong thái trong vầng sáng. Tròng mắt đỏ không gặp tà ác, trái lại ánh sáng lạnh lẽo, mang theo loang lổ vết máu, phần phật bạch y, đan dệt đen nhánh tung bay sợi tóc. Trong nháy mắt, nàng lừng lẫy đến mức tận cùng, cũng đẹp đến mức tận cùng!
Trong mắt Thư Khinh Thiển, đau lòng và si mê đan nhau, khiến nàng hận không thể xông lên ôm lấy nàng bất chấp tất cả.
Chỉ chốc lát sau, ngay cả trong cơ thể Mặc Uyên, linh lực cũng đã tiêu hao hơn nửa. Trong lòng hắn không khỏi hốt hoảng, trận tứ tượng khai thiên này so với tưởng tượng đáng sợ hơn. Khi hắn do dự có nên triệt tay hay không, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn. Toàn bộ mây đen dày đặc bốc lên, đột nhiên ngưng lại. Một luồng ánh sáng từ cuối chân trời tản ra, lan đến Vạn Lý Vân tầng, khiến những ngự kiếm tu sĩ bên trong có thực lực hơi yếu nhao nhao rơi xuống đất. Mặc Quân cùng Mặc Uyên cũng bị đánh bay, luồng sáng tiêu tan, lộ ra một cái cửa động sáng chói.
Lang Gia tay mắt lanh lẹ, mở ra cấm chế vọt tới! Thư Khinh Thiển đã nhẫn nại quá lâu, lúc này không kìm nén được nữa, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt lướt qua Lang Gia. Tốc độ này khiến Lang Gia cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thư Khinh Thiển lại không nhận thức được mình nhanh đến mức nào, giờ khắc này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất: ôm lấy nàng! Rốt cục, khi Mặc Quân rơi xuống đất trước, nàng đã đuổi tới.
Khi thân thể mềm mại, man mát của Mặc Quân đụng vào ngực Thư Khinh Thiển, nàng cảm giác như thế giới của mình một lần nữa rơi vào lòng nàng. Cảm giác này khiến nàng không nhịn được muốn khóc. Nàng vội vã điều chỉnh lại thân thể, để tránh va chạm làm nàng đau. Điều chỉnh tư thế, nàng ôm Mặc Quân vào ngực, thân thể bỗng cất cao, lần thứ hai hướng Lang Gia chạy đi với tốc độ cấp tốc.
Mặc Quân linh lực hầu như tiêu hao hết, nhưng vẫn miễn cưỡng mở to mắt. Nàng hoảng hốt nhìn Thư Khinh Thiển hướng mình bay đến, rồi bị nàng ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy. Giờ khắc này, nàng hơi híp mắt tựa vào ngực nàng, nghe rõ tiếng tim đập kịch liệt, còn có vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng, mệt mỏi, nhưng nàng lại rất muốn cười. Quả thật nàng đã cười, khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt hiện lên sự dịu dàng, nụ cười hòa nhã, ánh mắt luôn không rời khỏi Thư Khinh Thiển, khiến nhịp tim của nàng bớt loạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play