Tùng Khê vẫn biết người cũng chia ra ba bảy loại. Lúc hắn ta và Cảnh Hoán không mua nổi một viên đan dược tu luyện hạ phẩm, có người còn chê bai đan dược thượng phẩm có chứa tạp chất, không phải là loại cực phẩm thì không chịu.
Bọn họ cần phải tự mình gian nan giãy dụa cầu sinh ở Nhị Trùng Thiên, chỉ sợ bị xua đuổi đến Nhất Trùng Thiên, thậm chí là Nhân Gian giới. Có người lại được gia tộc che chở mà hoành hành ở Nhị Trùng Thiên, muốn làm gì thì làm.
Lúc nhìn thấy vỏ rỗng của Bích Linh Quả trên bàn của Tuyết Mịch, sự chênh lệch và sự bất công về vận mệnh khó lòng ức chế mà vọt lên tận đầu, nhưng nó lại nhanh chóng bị lý trí của Tùng Khê áp xuống.
Đó là Tuyết Mịch, có lẽ còn là Tiểu Long Quân duy nhất của tam giới, có thân phận tôn quý, xứng đáng được hưởng vinh quang bậc này.
Thậm chí, nếu Tuyết Mịch là đệ đệ của hắn ta, dù sẽ ghét bỏ y ngốc nghếch khờ dại, chỉ sợ hắn ta vẫn sẽ không nhịn được mà lấy ra tất cả những thứ tốt nhất trong khả năng của mình để nuôi nấng y.
Vừa tưởng tượng như vậy, sự bài xích và chán ghét đối với giai cấp cũng đã phai nhạt đi đôi chút.
Tuyết Mịch đang ngóng trông được đút ăn, trong ánh mắt tràn ngập hình ảnh cái bát trong tay Lạc Linh. Y đã sớm đói meo, lúc này ngửi được mùi thơm ngọt của đồ ăn thì nào còn để ý tới cái khác được nữa.
Nhưng thật ra y vẫn miễn cưỡng chia chút sự chú ý tới hai người bạn tốt, hỏi một câu xem bọn họ có muốn ăn gì không. Sau khi nhận được câu trả lời, y bèn không rảnh lo cho bọn họ nữa, cặp mắt kia hận không thể dính vào cái muỗng trong tay Lạc Linh.
Những lần bón ăn trước đó đều không thấy Tuyết Mịch vội vàng như thế, có thể nhìn ra hôm nay y đã thật sự sắp đói lả. Lạc Linh không khỏi tăng tốc độ tay, khuấy nước trái cây thành dạng sền sệt.
Tuyết Mịch cũng không đợi nàng đút cho, chính y đã cầm muỗng tự đút một miếng lớn.
Nghĩ đến chuyện Thần Quân đã dặn dò phạt viết đại tự, nàng chỉ lo Tuyết Mịch không thể lĩnh hội được ý của Thần Quân. Nếu thật sự chờ đến lúc viết xong mười tờ mới được ăn, sợ là y sẽ đói héo cả người.
Lúc ấy Thần Quân đã cười nói: "Nếu không bị đói, ngược lại y có thể nhẫn nại viết mười tờ giấy, nhưng có thể động não tự hỏi hay không thì khó nói."
Quả nhiên người hiểu Tuyết Mịch chỉ có Thần Quân.
Tuyết Mịch ăn no bèn trở lại bàn tiếp tục chịu phạt, Tùng Khê và Cảnh Hoán đã được giữ lại tẩm cung của y. Lạc Linh không thể mãi bảo vệ Tuyết Mịch nên nàng để lại mấy tiên nga ở cửa rồi rời khỏi.
Lạc Linh vừa đi, Tùng Khê và Cảnh Hoán mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cảnh Hoán thì còn đỡ, tính cách của hắn ta vốn hướng nội yên tĩnh, không có người ngoài ở đây bèn thấy thoải mái hơn. Tùng Khê cũng lập tức thả lỏng, nằm liệt trên ghế không hề có chút hình tượng nào.
Cảnh Hoán huých hắn ta, ý bảo chú ý một chút, dẫu sao đây đang là trong cung của Thượng thần, không thể không có phép tắc như vậy được.
Tùng Khê phất tay: "Ai biết liệu chúng ta sẽ sống được mấy ngày, thoải mái được lúc nào thì hay lúc ấy đi."
Nghĩ đến sự trừng phạt còn chưa giáng xuống hai người họ, Cảnh Hoán lại bắt đầu thấy u ám.
Tùng Khê đi tới bên cạnh bàn của Tuyết Mịch, nhìn nét chữ khó coi của y, một nét ngang một nét dọc chẳng giống viết chữ chút nào, quả thực nhìn như đang vẽ tranh. Hắn ta thấy y viết chậm bèn đề xuất: "Ngươi viết chữ lớn một chút, như vậy có thể nhanh chóng viết hết một trang giấy."
Dường như Tuyết Mịch đã do dự trong giây lát, nhưng y vẫn lắc đầu, chỉ vào bản mẫu: "Chữ ở trên đây nhỏ như vậy, ta không thể viết to lên được. Đây là hình phạt cho ta, nếu không viết tử tế thì Uyên Uyên sẽ giận thật đó."
Lúc Tuyết Mịch nói lời này, Thời Uyên đang uống trà chợt khựng lại, ngay sau đó lộ ra một nụ cười nhạt.
Tùng Khê nhíu mày, chậc nhẹ một tiếng: "Vậy ngươi định viết tới khi nào?"
Tuyết Mịch đầy mặt là vẻ không sao cả: "Kiểu gì cũng viết xong, Lạc Linh nói là có nhiều chuyện sẽ quen tay hay việc. Ta mới bắt đầu viết nên mới chậm, chờ ta biết viết tất cả các chữ thì tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn, chuyện tu luyện sau này cũng thế. Lạc Linh nói tu luyện là một chuyện rất nhàm chán, phải có kiên nhẫn mới thành công được."
Thiên giới cũng có ngày đêm luân phiên như lẽ thường, quyền năng của thần tiên có mạnh tới cỡ nào cũng không thể thay đổi được chuyện ngày đêm luân thường, bốn mùa thay đổi, nhiều nhất chỉ là tránh được sự ảnh hưởng đó mà thôi.
Cảnh sắc bên ngoài đã vào khuya, trong tẩm điện lại đèn đuốc sáng trưng. Một viên Khải Minh Châu được đặt trên trụ đèn phát ra ánh sáng chiếu rọi cả không gian trong phòng. Ánh sáng ấy dịu nhẹ mà không chói mắt, càng không làm hại mắt như ánh sáng từ ngọn nến lắc lư lay động.
Cảnh Hoán mệt mỏi nằm tựa lên ghế ngủ, Tùng Khê nặng nề tâm sự, một tay chống đầu, ngồi bên cạnh bàn nhìn Tuyết Mịch viết chữ.
Từng hàng chữ lần lượt viết phỏng theo, nhìn một lúc, dường như chúng đã xoa dịu đi sự xao động của hắn ta không ít, ngay cả nét sắc bén trên mặt mày cũng dịu hẳn đi.
Tuyết Mịch lại viết xong một tờ nữa, y cẩn thận đặt sang bên cạnh rồi lại lấy thêm một tờ giấy trắng khác. Vừa đếm, vẫn còn thừa bốn tờ nữa, y đã viết được hơn một nửa, có lẽ tới hừng đông là có thể viết xong hết.
Tuyết Mịch cảm thấy nhẹ nhõm không ít, y chú ý tới Tùng Khê bên cạnh còn chưa ngủ bèn buông bút, đi bưng một đĩa Thanh Dương Quả, sau đó bò lên ghế dựa khoanh chân lại, đặt đĩa quả lên đùi mình: "Đây là Thanh Dương Quả, Nhân tộc các ngươi có ăn được không?"
Y còn nhớ trước kia Lạc Linh đã nói, đồ Yêu tộc ăn được thì chưa chắc Nhân tộc đã ăn được, nếu tu vi không đủ mạnh thì sẽ không thể tiêu hóa linh lực quá mức lớn.
Tùng Khê gật đầu: "Có thể."
Thanh Dương Quả còn lâu mới quý báu như Bích Linh Quả, ở Hạ Tiên giới có thể dùng linh châu để mua. Lúc còn rất nhỏ, hắn ta đã từng ăn, khi đó cha mẹ vẫn còn, cuộc sống chưa khổ như sau này. Lúc cha mẹ không còn nữa, hắn ta đã rất lâu chưa được ăn thứ gì tốt.
Tuyết Mịch nhét một quả vào trong tay hắn ta, bản thân cũng cầm một quả, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói: "Chuyện đại ca ca nhà ngươi trước đừng gấp, chờ ta viết phạt xong sẽ dỗ Uyên Uyên vui, sau đó sẽ xin hai Bích Linh Quả đưa cho các ngươi cầm đi."
Tùng Khê nghe vậy bèn cười tự giễu: "Sợ là không có cơ hội."
Tuyết Mịch vẫn chưa trải qua loại chuyện này, càng không có kinh nghiệm, cũng không biết hình phạt của hai người họ là gì. Vậy nên y có muốn an ủi cũng không biết nói sao, chỉ đành nhét trái cây vào trong tay Tùng Khê để hắn ta ăn nhiều thêm chút. Ăn được thì những chuyện không vui có khi sẽ không còn tệ như trước nữa.
Tùng Khê lại thả Thanh Dương Quả thừa ra trong tay về lại đĩa: "Túi Càn Khôn của ta hỏng rồi, ngươi cho ta mấy thứ này, ta không ăn hết mà cũng không cất được, tự ngươi giữ lại mà ăn."
Tuyết Mịch nghe vậy bèn bò xuống khỏi ghế, sau đó ôm một hộp báu vật có trận pháp phòng ngự được nạm linh thạch có giá trị xa xỉ tới. Vừa mở ra, bên trong đều là các loại pháp khí không gian có tạo hình khác nhau, có nhẫn, có vòng tay, có vòng cổ, có dây đeo ở thắt lưng. Từ pháp khí bình thường tới thượng phẩm linh khí, cái gì cần có đều có đủ, lấy bừa một cái cũng mạnh hơn cái túi rách kia của Tùng Khê vô số lần.
Tuyết Mịch hào phóng nói: "Ngươi nhìn xem có thích cái nào không."
Tùng Khê đóng hộp lại, đẩy về phía Tuyết Mịch: "Những đồ quý giá như thế mà ngươi cứ thản nhiên lấy ra, tuy Long tộc các ngươi giàu có thật, nhưng ngươi không thể phung phí như vậy, tùy tiện đã tặng bảo vật cho người khác."
Tuyết Mịch tự mở hộp ra chọn lựa, y chọn hai cái vòng cổ, một cái hình hồ ly, một cái là con thỏ. Hắn cảm thấy hồ ly khá phù hợp với Tùng Khê, con thỏ thì hợp với Cảnh Hoán: "Lấy hai cái này đi, những cái đó cũng không phải bảo bối gì. Uyên Uyên không cần, Lạc Linh nói những cái đó là nhiều năm trước Uyên Uyên rèn luyện ở ngoài lấy được, đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Lúc ta phát hiện ra chúng ở nhà kho, mấy thứ này bị ném ở trong góc, ta mới lấy ra chơi."
Tiện tay lấy ra đã là hai pháp khí trung phẩm, điều này đã khơi dậy sự căm ghét kẻ giàu có của Tùng Khê, nhưng nhìn vẻ ngây thơ thuần khiết của Tuyết Mịch, sự chán ghét kia lại giống như bọt biển, còn chưa kịp bay lên không trung đã "bụp" một cái mà vỡ nát. Thấy Tuyết Mịch kiên quyết phải đưa, Tùng Khê không nhịn được nói: "Không thì ngày mai ngươi hỏi Lạc Linh một chút rồi nói sau."
Tuyết Mịch nghiêng đầu: "Hỏi Lạc Linh làm gì, Lạc Linh cũng đâu có cần mấy thứ này."
Sau khi tạm nghỉ một lúc, Tuyết Mịch lại cầm bút, y thấy Tùng Khê không có dấu hiệu buồn ngủ bèn bảo hắn ta kể chuyện ở Hạ Tiên giới cho mình. Y vừa nghe kể chuyện vừa chép phạt, chờ viết xong mười tờ thì trời đã sắp sáng.
Tuyết Mịch mới duỗi người một cái đã thấy Lạc Linh tới, nàng nói Thiên Đế bên kia đã phán quyết xong, muốn đưa Tùng Khê và Cảnh Hoán đi.
Sắc mặt hồng nhuận do được nghỉ ngơi một đêm của hai người lại trắng bệch, mắt thấy Tuyết Mịch cũng bối rối theo, Lạc Linh lập tức an ủi: "Chỉ là phạt bọn họ về Hạ Tiên giới, không phạt thêm gì nữa."
Mắt Tuyết Mịch sáng lên: "Thật ư? Không cần bị đánh ở cái đài kia sao?"
Lạc Linh nói: "Cái sai lớn nhất trong chuyện này là ở Lạc Hà Cung. Hai cung đồ của Lạc Hà Cung đã sớm phát hiện điểm yếu của kết giới ở Ngọc Lâm Viên, đã không phải lần đầu tiên lẻn vào trong vườn trộm Vạn Niên Linh Nhũ bán. Có người phát hiện nguồn gốc của Vạn Niên Linh Nhũ trong chợ ở Hạ giới gần đây không ổn mới sinh nghi, đang chuẩn bị điều tra rõ Ngọc Lâm Viên. Hai tên cung đồ kia cảm thấy thiên binh đang điều tra nên biết không trốn nổi, đúng lúc gặp các ngươi nên mới mượn cơ hội cắn ngược một cái để chạy thoát. Thiên Đế nói, nể chuyện Bích Linh Quả bị trộm đã thu hồi lại, cộng với nể mặt Tiểu Long Quân nên sẽ không so đo chuyện này với các ngươi, chỉ trách phạt phải quay về thôi."
Tuyết Mịch không nhịn được hoan hô một tiếng: "Thật tốt quá, các ngươi không cần phải chết! Lạc Linh Lạc Linh, vậy Bích Linh Quả kia có thể cho bọn họ hai quả không? Bọn họ phải cầm về cứu người."
Biết Tuyết Mịch chắc chắn sẽ muốn vậy, từ sáng sớm Thần Quân đã dặn dò chuẩn bị xong xuôi.
Hai người lần này phải mạo hiểm cũng chỉ vì Bích Linh Quả, kể cả có hổ thẹn do động cơ không trong sáng lúc đầu, ơn cứu mạng và ơn tặng quả đối với bọn họ mà nói là lớn không thể trả nổi, nhưng Tùng Khê và Cảnh Hoán vẫn mặt dày nhận lấy.
Trước khi đi, hai người dập đầu một cái vang dội ở cửa Trần Hư Cung, khắc sâu ân tình này vào trong lòng.
Muốn trở về thì chỉ có thể đi từ cửa lớn Tam Trùng Thiên xuống, Tuyết Mịch đích thân tiễn bọn họ một đoạn. Y còn chưa thấy cửa lớn của Tam Trùng Thiên bao giờ, trước đây lúc mới tới, y đã ngủ ở trong lồng ngực Thời Uyên, vậy nên không biết mình lên đây bằng cách nào.
Lạc Linh sao có thể yên tâm để y đi một mình, nàng đành dẫn theo hai tiên nga đi đằng sau.
Đối với người ở Hạ giới dám lẻn vào Tam Trùng Thiên, tất nhiên thiên binh sẽ không cho sắc mặt tốt. Nhưng Tiểu Long Quân đã tự mình tiễn người tới cửa, bọn họ cũng không dám lên tiếng thúc giục, chỉ đành đứng chờ ở một bên.
Tuy Tuyết Mịch muốn giữ bọn họ ở lại thêm mấy ngày để chơi với mình, nhưng y biết cả hai còn đang vội cứu đại ca ca nên đành thả bọn họ đi, y vẫn luyến tiếc nói thêm: "Chờ ta lớn thêm chút nữa, học được pháp thuật lợi hại rồi sẽ không cần người bảo vệ, ta sẽ xuống tìm các ngươi chơi!"
Tùng Khê đã biết vị Tiểu Long Quân này mới phá vỏ được hơn tháng, tuổi tác quá nhỏ, nếu tính theo tuổi của con người thì mới chỉ là trẻ sơ sinh nên được bồng bế. Chờ y lớn lên, cũng không biết phải đợi mấy trăm năm.
“Vậy ngươi phải nhanh lên, tuổi thọ của con người còn lâu mới bằng Yêu tộc, có lẽ trăm năm sau thì tu vi của ta và Cảnh Hoán đã không thể tiến thêm, sẽ sống thọ chết tại nhà, không đợi ngươi được.”
Tuyết Mịch dẩu miệng, dặn dò: "Vậy các ngươi tu luyện chăm chỉ vào, không được ham chơi, sống lâu một chút, chờ ta tới tìm các ngươi."
Tuyết Mịch nói xong bèn quay người tìm Lạc Linh. Lúc nào cũng có người đi theo y, trước mắt y chưa học được cách dùng linh lực nên trên người không có túi không gian, muốn lấy cái gì thì chỉ có thể tìm người đi theo để lấy.
Tuyết Mịch lấy một cái túi gấm thêu hai con vịt vàng bằng chỉ vàng Linh Ẩn, đưa cho Tùng Khê: "Đây là hạt châu ngày trước ta hay chơi, Lạc Linh nói cái này có thể dùng như tiền. Cho các ngươi, nhớ phải tu luyện chăm chỉ, đừng chết nhanh quá."
Tùng Khê đã nhận không ít thứ từ Tuyết Mịch, có túi trữ vật, có Bích Linh Quả. Hắn ta biết Tuyết Mịch đã nói tặng thì nhất định sẽ tặng, thiên binh bên cạnh không dám thúc giục, lại chờ bọn họ nói tạm biệt đã lâu nên sắc mặt đã khó coi lắm rồi. Tùng Khê không dám làm lãng phí thời gian thêm, hắn ta nhận xong, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Tiểu Long Quân này tuy đơn thuần dễ dụ, nhưng có Thần Quân bảo hộ, tóm lại y sẽ không bị người khác tính kế. Cũng không biết sau này gặp lại, Tuyết Mịch có còn ngây thơ như bây giờ không.
Nhìn bóng dáng của hai người biến mất nơi cửa cung nguy nga bên ngoài, vẻ mặt của Tuyết Mịch lộ chút tiếc nuối.
Lạc Linh tiến lên nói: "Nên về thôi, chờ thêm lúc nữa là đại hội Phong Thần sẽ bắt đầu, để Thần Quân dẫn ngươi đi tham gia cho vui."
Tuyết Mịch gật đầu, được Lạc Linh nắm tay dẫn về.
Chẳng qua còn chưa đi được hai bước, một ánh sáng đỏ hiện lên kèm theo tiếng gào rống kích động: "Nhóc con của ta!!!"
Tuyết Mịch còn chưa kịp phản ứng đã bị một thanh niên mặc pháp y đỏ rực như lửa đoạt lấy từ tay Lạc Linh, ôm chặt trong lồng ngực.