Sau khi về đến nơi chốn quen thuộc, Tuyết Mịch thả lỏng cả người, miệng nhỏ bắt đầu không ngừng nói với Thời Uyên về những gì mà ngày hôm nay y đã trải qua ở bên ngoài.

Tùng Khê và Cảnh Hoán cùng đi vào cúi đầu xuống, cố gắng ngoan ngoãn im lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của hai người họ.

Hôm nay không chỉ Thiên Đế và Minh Thần Thượng tiên giật mình, hai người họ cũng bị sừng rồng nhỏ xuất hiện đột ngột trên đầu Tuyết Mịch dọa hết hồn, nếu họ biết Tuyết Mịch là Tiểu Long Quân, có nói gì thì họ cũng không dám lừa gạt y.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, việc có thể làm hay không thể làm cũng không quay lại thay đổi được nữa, nên họ thành thật chờ đợi phán quyết của Thời Uyên Thượng thần.

Chỉ có điều lòng Tùng Khê nhớ ra hình như hôm nay hắn ta không chỉ quát Tuyết Mịch một lần, sắc mặt bỗng chốc trắng thêm mấy phần.

Tuyết Mịch kể đi kể lại những gì y tai nghe mắt thấy hôm nay, cũng không có tính logic gì, phần trước còn đang nói thấy được một con hạc khổng lồ của một người có thể là người lạc đà, phần sau đã trực tiếp nhảy qua mấy cỏ hoa bên chân, trong đầu nghĩ ra cái gì thì nói cái đó.

Lời nói của trẻ con vừa rời rạc vừa trùng lặp, nếu không phải Tuyết Mịch nói mấy thứ Tùng Khê họ cũng trông thấy nên có thể hiểu Tuyết Mịch đang nói gì, thì với năng lực miêu tả này của Tuyết Mịch, họ thật sự nghe không hiểu lắm.

Nhưng Thời Uyên Thượng thần vẫn luôn bị Tuyết Mịch dính lấy, cùng với mỹ nhân tiên nữ có sắc mặt đối với họ luôn không được tốt lắm ở phía sau, đều rất kiên nhẫn lắng nghe, không hề có chút sốt ruột nào.

Chờ cái miệng nhỏ của Tuyết Mịch cuối cùng cũng dừng, Lạc Linh vội rót nước hoa quả trong ấm ra tách, một tay Thời Uyên cầm cái tách đưa đến bên miệng Tuyết Mịch, hai cái móng của Tuyết Mịch trực tiếp ôm lấy tay Thời Uyên đến gần mép ly uống một ngụm sạch sẽ, còn thò cái lưỡi ra liếm miệng: “Ngòn ngọt, ngon!”

Thấy Tùng Khê và Cảnh Hoán đứng bên cạnh cúi đầu im lặng không nói, Tuyết Mịch từ trên người Thời Uyên nhảy xuống, ôm cái ấm lúc nãy Lạc Linh rót nước cho y ở trên bàn lên, cũng muốn rót cho họ một tách.

Lạc Linh vội giơ tay xách cái ấm lên, dịu giọng nói: “Họ không uống mấy cái này được.”

Tuyết Mịch không hiểu ngẩng đầu nhìn Lạc Linh: “Tại sao chứ?”

Lạc Linh cầm đến một cái bình mới chứa nước linh bình thường rót ra hai tách, giải thích: “Họ đều không phải Hạ Tiên, thể chất người phàm tầm thường, không chịu nổi linh lực của quả lê đen, nếu uống vào, sẽ vì linh lực quá mức cường đại bạo thể mà chết.”

Nói vậy rồi, dĩ nhiên Tuyết Mịch không dám đưa đồ ăn thức uống lung tung cho họ nữa, trước đó Lạc Linh không có nói, Nhân tộc và Yêu tộc cách biệt rất lớn, lúc ấy y còn không có khái niệm nhận thức nào, suy cho cùng thì y cũng chưa từng tiếp xúc với Nhân tộc, giờ tiếp xúc được rồi, khái niệm cũng theo đó mà rõ ràng hơn.

Ngày thường y có thể hoàn toàn coi đó là đồ uống, đến trên người Nhân tộc, vậy mà dính chút cũng sẽ bạo thể mà chết, nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Tùng Khê và Cảnh Hoán của Tuyết Mịch trở nên càng thương tiếc hơn, Nhân tộc yếu đuối nhỉ, thật là mong manh dễ vỡ.

Trong lòng còn nhớ chuyện trên đại điện ban nãy, Tùng Khê họ không dám mở miệng, Tuyết Mịch ở trước mặt Thời Uyên luôn rất vô tư, bèn hỏi thẳng: “Uyên Uyên, ngươi dẫn họ về, có phải họ không cần đến cái đài gì kia nhận phạt nữa không?”

Thời Uyên nhìn y: “Đã làm sai chuyện, vậy đương nhiên là phải phạt, chờ bên Thiên Đế có kết quả, nên làm thế nào thì làm thế ấy.”

Tuyết Mịch cho rằng người cũng dẫn về rồi, vậy chuyện này cũng cho qua đi, không ngờ vậy mà còn phải nhận phạt, sợ họ bị đánh chết trên cái đài gì đó, Tuyết Mịch vội ôm lấy cánh tay của Thời Uyên làm nũng: “Nhưng mà, nhưng mà họ biết sai rồi, ngươi có thể giúp họ xin tha không? Được không?”

Thời Uyên không đáp lại trò làm nũng của y, cũng không tiến hành phán xét hành vi ngày hôm nay của y, chỉ hỏi: “Hôm nay ở bên ngoài, chơi vui không?”

Ngoại trừ cuối cùng bị tóm đi một thân một mình tủi thân một lúc, hôm nay y vẫn chơi khá vui, thế là gật đầu: “Chơi vui, lần sau ta vẫn có thể đi chơi chứ? Lần sau ta dẫn ngươi ra ngoài chơi được không?”

Thời Uyên cười nói: “Đương nhiên có thể, chờ ngươi học hành có tiến bộ, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi.”

Nói xong, Thời Uyên đứng dậy, dặn dò Lạc Linh: “Ở bên ngoài lêu lỏng cả ngày, dẫn y về tắm rửa ăn cơm.”

Tuyết Mịch lập tức chỉ vào Tùng Khê và Cảnh Hoán: “Vậy họ thì sao?”

Thời Uyên không quan tâm nói: “Ngươi muốn dẫn đi thì dẫn.”

Chờ Thời Uyên rời đi, hai tiểu tử nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt trắng bệch vẫn chưa khôi phục của họ, Tuyết Mịch an ủi nói: “Không sao đâu, trước tiên hai ngươi đến viện của ta ở đi, hai ngươi đói chưa? Lạc Linh!”

Lạc Linh đi qua: “Tiểu Long Quân.”

Tuyết Mịch ngẩng đầu nhìn Lạc Linh: “Có thứ gì họ có thể ăn được không? Có thể giúp ta chuẩn bị chút không?”

Lạc Linh đáp: “Dĩ nhiên là có, ta sẽ dặn dò người chuẩn bị.”

Giờ Tuyết Mịch mới yên tâm dẫn họ về viện của mình, hình như trong Trần Hư Cung này đều là Yêu tộc, y còn cho rằng không có đồ Nhân tộc ăn được nữa cơ.

Đi theo sau Tuyết Mịch, nhìn những tiên nga trông thấy Tuyết Mịch đi ngang qua đều cúi người hành lễ, lại lần nữa nhận thức rõ được người hắn ta tưởng là đứa nhỏ ngốc nghếch dễ dỗ dễ lừa kia lại là Tiểu Long Quân tôn quý.

May thay tuy ban đầu hắn ta có tồn tại vài suy nghĩ không tốt, nhưng cuối cùng vẫn không hành động, nếu không thì nếu giống như kế hoạch lúc đầu của hắn ta đổ hết mọi chuyện lên đầu y thật, vậy lúc này e là hắn ta và Cảnh Hoán thật sự đã hồn bay phách tán rồi.

Trên cơ thể người ở hạ giới lên đây còn lưu chút khí bẩn, cho dù mấy thứ này hầu như không gây ảnh hưởng tới Tuyết Mịch, nhưng Lạc Linh vẫn cẩn thận bảo người dẫn họ đi thanh tẩy chút, Tiểu Long Quân đang ở giai đoạn xây dựng nền tảng ngưng thần định hồn cho tu luyện sau này, không thể vì chút chuyện nhỏ nhặt này có bất cứ sơ xuất nào.

Tuyết Mịch rất tin tưởng Lạc Linh, nghe nàng sắp xếp người dẫn họ đi thanh tẩy thay y phục, y cũng yên lòng đi tắm.

Trong hồ linh to lớn là chất lỏng màu đỏ nhạt, mỗi lần tắm rửa, Tuyết Mịch đều thoải mái đến nỗi trực tiếp hiện nguyên hình, Lạc Linh sẽ dùng khăn lông mềm lau chùi tỉ mỉ từng miếng vảy trên người y, chờ tẩy rửa xong, làn da tuyết trắng ngâm đến ửng hồng như quả mận đỏ bị lớp tuyết mỏng che phủ ngày đông, trong trắng điểm đỏ.

Theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi từ trước đến nay, nếu sau khi tắm không bị mệt rã rời, Lạc Linh sẽ chuẩn bị chút điểm tâm ngọt thơm ngon cho y, hơn nữa hôm nay y vẫn chưa ăn tối, sớm đã đói meo rồi, về đến tẩm cung thì chờ Lạc Linh cho ăn.

Nhưng không ngờ, lần này Lạc Linh mang đến không phải là bữa tối của y, mà là một đống giấy bút nghiên mực.

Nhìn thứ đồ được bày ra trước mắt mình, vẻ mặt Tuyết Mịch đầy hoang mang.

Lạc Linh nói: “Thần Quân căn dặn, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Tiểu Long Quân cần phải luyện chữ mười trang chữ lớn, viết xong thì có thể ăn cơm.”

Trong bụng còn đang kêu ọt ọt, tuy rồng nhỏ đập vỡ trứng chào đời thì có thể có thực lực của Thượng tiên, nhưng không phải phi thăng thành tiên chân chính, cần ăn vẫn phải ăn, không ăn thì dùng Tích Cốc Đan, cũng sẽ biết đói bụng.

Nghe được Lạc Linh nói viết chữ xong mới có thể ăn, Tuyết Mịch không nhịn được cúi đầu nhìn cái bụng đang kêu ọt ọt của mình, sau đó lại nhìn đồ trên bàn.

Một trang giấy lớn cỡ một cái bàn án như thế, hơn nữa y cũng chưa từng viết chữ bao giờ, trước mắt thậm chí còn đang trong giai đoạn nhận mặt chữ, một chữ lại rất nhỏ, thế này muốn viết xong mười trang, y cảm thấy đến tận ngày mai có thể y cũng chưa ăn được miếng cơm.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay lại bắt đầu nghe lời mà làm, Lạc Linh dùng linh lực treo bài cần chép lên giữa không trung để tiểu Thần Quân tiện bề nhìn để chép lại, chỉnh lại tư thế cầm bút của tiểu Thần Quân cho đúng, rồi nhìn y hoàn toàn là vẽ lại theo hình mà viết xong từng chữ.

Một canh giờ trôi qua, nửa trang giấy đầu tiên vẫn chưa đầy, mỗi chữ y đều phải ngắm nghía nửa ngày, cố gắng nhìn chăm chú để bắt chước nên tốc độ rất chậm, càng viết càng đói, không được ăn cơm, viết không xong chữ, lại còn chưa khai sáng được kỹ năng phản nghịch, nên y không biết còn có thể lựa chọn quăng bút bỏ đi.

Bèn thành thật ngồi trên ghế tủi thân.

Đang uất ức, đột nhiên một quầng sáng lóe lên, y nhớ ra trước đó vị Thượng tiên kia ở đại điện nói đệ tử nhà hắn phạm sai rồi về chép phạt, lại nhìn chính mình, Tuyết Mịch xoay đầu nước mắt rưng rưng nhìn Lạc Linh: “Có phải hôm nay ta ra ngoài chơi Uyên Uyên không vui, nên phạt ta chép chữ?”

Lạc Linh cười cười: “Thần Quân nói rồi, muốn Tiểu Long Quân tự suy nghĩ.”

Tuyết Mịch nhíu mày lại hỏi thêm lần nữa: “Uyên Uyên đang phạt ta sao?”

Lạc Linh gật đầu, trả lời rất dứt khoát: “Vâng.”

Tuyết Mịch chớp mắt, đầy nghi hoặc: “Nhưng ban nãy Uyên Uyên không có tức giận, không có dáng vẻ không vui mà.”

Lạc Linh vẫn là câu nói đó: “Thần Quân nói rồi, muốn Tiểu Long Quân tự suy nghĩ, người bên cạnh nhắc nhở, suy cho cùng cũng không bằng Tiểu Long Quân tự mình ngộ ra.”

Lại là một tiếng dạ dày co rút, Tuyết Mịch vừa nghĩ ngợi, tay cũng không ngừng lại, vẫn đang cố gắng viết từng chữ, cẩn thận suy ngẫm lại ngày hôm nay một phen, dừng bút, nhìn Lạc Linh: “Ta không nên chạy đi chơi lung tung với người ta không quen? Nhưng ta đã hỏi Uyên Uyên, Uyên Uyên đồng ý rồi ta mới đi.”

Lạc Linh dịu dàng nhìn Tuyết Mịch, nhưng không nói chuyện.

Tuyết Mịch bĩu môi, lại qua một lát sau: “Ta không nên xông vào Ngọc Lâm Viên với họ chuốc lấy nguy hiểm cho mình, đúng không?”

Lạc Linh hỏi ngược lại: “Tiểu Long Quân thấy sao?”

Tuyết Mịch tự gật đầu: “Ta cảm thấy là nguyên nhân này, Uyên Uyên đồng ý rồi, ta mới ra ngoài chơi, nên hắn sẽ không tức giận vì ta đi chơi, chắc chắn hắn giận vì ta biết rõ Tùng Khê và Cảnh Hoán muốn đi làm chuyện xấu, ta không chỉ không ngăn cản, còn cùng họ đi làm chuyện xấu, xông vào Ngọc Lâm Viên trộm quả.”

Lạc Linh hỏi: “Vậy lần sau Tiểu Long Quân gặp chuyện như vậy, nên làm thế nào?”

Tuyết Mịch không cần nghĩ, trực tiếp trả lời: “Đầu tiên dẫn họ về tìm Uyên Uyên hỏi phải làm sao.”

Lạc Linh bật cười, có điều Tuyết Mịch cũng bé xíu như vậy, trải nghiệm cuộc đời còn quá ngắn, nên không có năng lực phán đoán sự việc, lần này cho y một sự dạy dỗ, sau này gặp chuyện không tự xử lý được đừng tự làm chủ, quay về tìm sự giúp đỡ của người lớn mới là điều nên làm.

Mục đích của Thần Quân đã đạt được, Lạc Linh trông coi Tuyết Mịch viết xong tờ giấy lớn mới thu bút của y lại, gọi người đưa bữa tối lên. Còn những việc còn lại, chờ ăn cơm xong rồi tiếp tục, nếu đã là trừng phạt, vậy phải trừng phạt đến cùng.

Lúc Tùng Khê và Cảnh Hoán được dẫn qua, Lạc Linh đang sắp xếp bữa tối cho Tuyết Mịch, vừa nhìn thấy vỏ quả màu xanh đã rỗng đặt bên cạnh, Tùng Khê lên tiếng nói: “Bích Linh Quả!”

Tuyết Mịch nhìn Tùng Khê, lại nhìn vỏ quả sữa mình uống hằng ngày: “Bích Linh Quả không phải thế này, Bích Linh Quả là vỏ ngọc.”

Lạc Linh đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói: “Đây chính là Bích Linh Quả, quả mọc trên cây lớp ngoài có tầng vỏ là thạch ngọc ngưng kết bao bọc, có thể ngăn chặn linh lực trong quả tiêu tán tốt hơn, chỉ có lúc ăn mới lột vỏ ngoài ra.”

Tuyết Mịch kinh ngạc: “Cho nên thứ ta ăn hằng ngày đều là Bích Linh Quả?”

Lạc Linh gật đầu: “Đúng vậy.”

Vừa nhớ lại một màn ở bên ngoài vào hôm nay, với hiện tại còn không biết Tùng Khê và Cảnh Hoán sẽ chờ đến sự trừng phạt thế nào, Tuyết Mịch càng sâu sắc cảm thán: “Sau này gặp chuyện, chắc chắn ta sẽ về hỏi Uyên Uyên trước tiên, cũng không tự làm chủ nữa.”

Thứ Tùng Khê họ muốn có vậy mà chỉ là quả sữa y ăn hằng ngày, sớm biết vậy hà tất phải phí công.

Tùng Khê và Cảnh Hoán cũng một lời khó nói hết, thứ họ liều chết tìm kiếm, xoay tới xoay lui, vậy mà lại lần nữa về đến trước mặt họ theo cách này.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play