Nếu như người khác dám cướp Tiểu Long Quân trong tay Lạc Linh thì nàng đã sớm xông lên đánh rồi, nhưng người cướp Tiểu Long Quân lại là một Long Quân khác, nhất thời Lạc Linh không biết phải làm thế nào.

Khi nhìn thấy Tuyết Mịch ra sức đẩy đẩy nhưng vẫn bị hắn ta ôm lấy thật chặt, nàng vội vàng tiến lên: "Long Quân ngài nhẹ nhàng một chút! Cẩn thận kẻo khiến Tiểu Long Quân bị thương!"

Long Thập Thất đương nhiên cũng cảm nhận được bé rồng này đang đẩy mình ra, hắn bất đắc dĩ buông tay ra một chút nhưng vẫn nắm chặt cánh tay nhỏ của Tiểu Mịch mà đau lòng nhìn y, ánh mắt đầy sự ắp đau xót thống khổ như một người phụ thân xót xa khi đứa con thơ của mình bị bắt cóc: "Bé con, con không nhận ra phụ thân sao? Ta là phụ thân của con đây, lúc con còn nằm trong trứng rồng ngày nào ta cũng kể chuyện xưa cho con, còn tắm cho con nữa!"

Long Thập Thất vừa nói xong thì đôi mắt đỏ ửng lên, ướt át và tức giận: "Đều do phụ thân không bảo vệ con cho tốt, con vừa chui ra khỏi vỏ thì đã bị con chim xấu xa kia bắt đi, bé con à con tha thứ cho phụ thân được không, về sau phụ thân sẽ không bao giờ... để bất cứ kẻ nào làm hại đến con nữa!"

Tuyết Mịch vẫn còn nhớ rõ trước kia ngày ngày trôi qua đều có một giọng nói ôn tồn nói chuyện với y, thế nhưng y không cần người này làm phụ thân của y. Nếu như y có phụ thân thì phải y rời xa Uyên Uyên rồi, nghĩ như vậy y lại càng giãy dụa mạnh hơn.

Long Thập Thất là một con rồng đã trưởng thành, sức lực không phải là thứ mà nhóc rồng có thể so sánh được, nhưng lại sợ sức lực của mình lớn quá sẽ làm nhóc rồng bị thương nên đành buông tay ra một chút, Tuyết Mịch vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Long Thập Thất rồi vội vàng chạy đi núp ở phía sau Lạc Linh.
Lúc này Long Thập Thất mới chú ý đến Lạc Linh, đôi mắt rồng lườm Lạc Linh chẳng hề dịu dàng như khi nhìn bé rồng, nó tràn đầy sự đề phòng, thậm chí còn hơi mang sự thù địch tựa như đối phương là bọn buôn người cướp lấy bé con nhà mình: "Ngươi là ai? Vì sao lại ở bên cạnh Tiểu Long Quân!"

Lạc Linh cảm nhận được sát khí mờ mờ đang tỏa ra quanh thân của vị Long Quân này, nàng vội vàng che cho Tuyết Mịch ở phía sau thật kĩ, lúc này mới mở lời: "Bẩm Long Quân, ta là cung tì dưới tòa chưởng điện của Thời Uyên Thượng thần. Trước đây Thượng thần cứu Tuyết Mịch từ trong miệng của một con chim chín đầu nhưng lại không tìm thấy cha mẹ của y nên mới để y lại nuôi nấng ở bên người."

Long Thập Thất nhất thời hơi nghẹn lời: "Thời, Thời Uyên?"

Lạc Linh hơi khom người: "Đúng vậy."
Lạc Linh vừa dứt lời, một vầng ánh vàng và ánh bạc hiện lên, hai bóng dáng đáp xuống trước cửa lớn Thiên cung, đến khi họ tới gần thì Lạc Linh mới vội quỳ xuống hành lễ: "Cung tì Lạc Linh của Trần Hư Cung, bái kiến Yêu Hoàng."

Yêu Hoàng vừa liếc mắt đã thấy bé rồng phía sau Lạc Linh, hôm nay sừng rồng trên trán của Tuyết Mịch vẫn chưa biến mất, long khí quanh thân cũng không định giấu diếm.

Yêu Hoàng mới vừa bước vào Thiên Cung liền nhận ra luồng long khí xa lạ này, nhất là khi Long Thập Thất đang thành thật đi phía sau mình bỗng dưng xúc động vọt đi trước thì hắn ta liền có dự cảm mơ hồ, giờ đây lại tận mắt nhìn thấy một nhóc rồng, cho dù có là Yêu Hoàng đi chăng nữa thì suýt đã không kiềm được mà nhào qua đó rồi.

Thế nhưng Yêu Hoàng cũng chỉ liếc một cái đã nhìn ra vấn đề.

Ánh mắt của nhóc rồng trước mặt này quá đỗi ngây thơ thuần khiết. Cho dù có khác long tính thì cũng không thiếu gì một số người có tính tình dịu hiền ngoan ngoãn, nhưng lại dịu hiền ngoan ngoãn đến như vậy, vốn thiên tính huyết mạch của chúng là ăn thịt người. Mà bé rồng con trước mắt lại giống như kẻ ăn chay xông nhầm vào lãnh địa ăn thịt.

Người đi theo phía sau là Cổ Khê, vừa thấy Tuyết Mịch đã vui vẻ không thôi, bọn họ không giống với những người khác vì bọn họ thích nhóc rồng bởi bé là ấu tể của Long tộc, hắn ta thích bé còn là bởi vì có duyên phận thân thiết, cho dù long phụ long mẫu của bé rồng này là ai thì một thân da bạc đã chứng tỏ y là hậu duệ của Bạch Long nhất tộc.

Tuyết Mịch bị ba ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm như muốn nhai nuốt lấy y, y hoảng sợ theo bản năng hóa nguyên hình, khều móng vuốt ngắn nho nhỏ bay về nơi của Thời Uyên.

Nhóc rồng còn chưa chính thức bắt đầu tu hành, tuy rằng bản năng của họ là bay lượn, nhưng Thập Thất vẫn căng thẳng giang hai tay đuổi theo ở phía sau: "Bé con chậm lại một chút kẻo ngã!"

Long Thập Thất càng đuổi theo, Tuyết Mịch càng loạng choạng bay nhanh hơn.

Cổ Khê thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

Chỉ có Yêu Hoàng là bình tĩnh vững vàng đứng tại chỗ, gọi Lạc Linh vừa hành lễ đứng lên mới nhấc chân đi theo sau, chẳng qua bước chân đi tới Trần Hư Cung lại nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi hay tin, Thiên Đế và chúng tiên quan đều chạy tới cửa cung để tiếp giá, thiên binh vội nói: "Yêu Hoàng bệ hạ đuổi theo Tiểu Long Quân đến Trần Hư Cung rồi."

Thiên Đế cũng không quá bận tâm đến chuyện này, trên dưới tam giới không ai là không biết Long tộc có bao nhiêu ao ước với ấu tể, vì thế cũng chỉ cười nói: "Thôi được rồi, đợi Yêu Hoàng xử lý xong việc nhà của Long tộc đi."

Chúng thần tiên hộ tống ở Thiên Cung tới để tiếp giá cũng chỉ có thể hùa theo.

Yêu Hoàng và Thiên Đế không giống nhau, bàn về thực lực thì sức mạnh của Yêu Hoàng luôn vượt xa Thiên Đế.

Sức mạnh này không phải chỉ có thần lực của bản thân mà còn tính cả khả năng nắm lấy thế lực trong tay.

Cho dù Thiên Đế chưởng quản tam giới giống như hắn ta đang nắm trong tay thực quyền to lớn, thực tế bất cứ chuyện gì hắn ta cũng phải chú trọng sự cân bằng. Tuy rằng thế lực của Thiên Giới là do một tay hắn ta đề bạt nhưng Thiên Đế lệnh giả được Thiên Đạo lựa chọn chắc chắn không phải là một người tùy tiện muốn làm gì thì làm.

Còn một điều nữa là người có thể phi thăng thành tiên giả có ai mà không phải là người nghịch thiên, đã từng ở nhân gian cũng đều là thiên chi kiêu tử giữa bầy long phượng. Con đường tu hành đầy chông gai sát phạt, có thể đắc đạo thì đương nhiên trong lòng hoàng quyền sẽ không thể lớn hơn trời được.

Vậy nên nếu một ngày nào đó Thiên Đế đưa ra quyết định bất công ảnh hưởng đến lợi ích của chúng tiên Thượng giới thì việc bọn họ có tiếp tục nghe theo lệnh của Thiên Đế hay không thì cũng không biết được.

Nhưng Yêu Hoàng lại không giống như vậy. Yêu tộc trọng huyết mạch, trong thiên tính mang theo sự kính sợ đối với giai cấp huyết mạch và hoàng quyền, con đường tu hành suôn sẻ hơn nhiều so với Nhân tộc, hơn nữa công pháp tu hành vốn là thuận theo tính trời, vậy nên lại càng khuếch đại thiên tính hơn.

Bởi thế nếu Yêu Hoàng hạ lệnh, mặc kệ mệnh lệnh ấy có quá đáng đi chăng nữa thì chúng Yêu tộc cũng chỉ biết sống chết nghe theo.

Hai bên đối lập nhau, hai người đều là Hoàng nhưng Thiên Đế lại không bì được với Yêu Hoàng. Vậy nên khi Yêu Hoàng đến, ngay cả Thiên Đế cũng phải tôn trọng nghênh đón.

Ở bên kia, Tuyết Mịch trắc trở bay về Trần Hư Cung, sau khi tìm được mùi hương của Thời Uyên liền cuộn thân rồng của mình quấn quanh người hắn. Đuôi rồng không nhịn được lay quần áo của Thời Uyên hận không thể giấu mình gọn vào trong y phục của Thời Uyên.

Thời Uyên nhẹ nhàng vỗ về nhóc rồng non mềm, một tay xoa nhẹ đầu rồng đang cuộn tròn quanh cổ mình, trấn an nói: "Không được vô lễ như vậy, xuống nào."

Tuyết Mịch không chịu nghe theo, y cảm thấy nếu y xuống khỏi người của Thời Uyên thì ba người ban nãy mà y nhìn thấy sẽ ăn tươi nuốt sống y mất, vậy nên trốn ở trên người Thời Uyên vẫn là an toàn nhất.

Long Thập Thất đuổi tới nơi, thủ vệ canh giữ trước cửa Trần Hư Cung vẫn chưa nhận được mệnh lệnh của Thần Quân nên cũng không dám ngăn vị Long Quân này lại, đành phải cho hắn ta qua.

May là Long Thập Thất cũng hơi sợ Thời Uyên nên vừa nhìn thấy hắn thì cũng không dám lỗ mãng. Chỉ có điều hắn ta nhìn thấy bé con nhà mình đang bám dính lấy Thời Uyên như vậy thì trong lòng không kiềm được sự hâm mộ và ghen tị, ánh mắt thèm muốn không thôi. Nếu ngày đó hắn ta không rời đi mà vẫn ở lại chờ trứng rồng nở thì bây giờ người mà bé con bám dính là hắn ta rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng hắn ta lại không khỏi bàn luận yếu đạo: "Tư Vũ bái kiến Thời Uyên Thượng thần, thưa Thượng thần, bé rồng con này là của ta, hôm đó là do ta sơ suất khiến cho một con chim chín đầu thừa cơ đi vào. Tư Vũ đã biết sai rồi, sau này chắc chắn sẽ chăm sóc bé rồng cẩn thận gấp bội phần, sẽ không để y rơi vào tay kẻ xấu nữa."

Thời Uyên bắt lấy Tuyết Mịch như một con rắn vẫn luôn quấn quít trên người mình đặt lên đùi, lúc này mới nói: "Ta thấy giữa hai ngươi cũng không có quan hệ huyết thống."

Long Thập Thất nấc lên một tiếng, ý thức rằng sợ là Thời Uyên Thượng thần sẽ không trả lại bé rồng cho mình dễ dàng như thế, chỉ đành phải nói thật: "Quả thật không dám giấu diếm, trước khi bé rồng chưa chui ra thì ta có may mắn nhặt được trứng rồng, thấy trứng rồng có hơi thở yếu ớt, hơn nữa đã sắp phá vỏ nên liền mang về Hành Cung nuôi nấng. Ta đã hao phí hết rất nhiều bảo tài của Thiên Địa mới có thể tiếp thêm sức sống cho trứng rồng, ngày đêm luôn bảo hộ trứng rồng, vậy nên ta đã quyết định muốn nuôi nấng y lớn lên như do chính mình sinh ra!"

Thời Uyên vung ống tay áo lên, trên bàn liền xuất hiện một ấm trà. Hắn vừa rót nước trà vào hai chiếc cốc rỗng vừa nói: "Cái ngày phá vỏ đó suýt nữa đã táng thân trong bụng chim rồi."

Long Thập Thất đỏ mặt, việc này là do hắn ta vẫn còn trẻ tuổi không có kinh nghiệm nên tính toán sai thời điểm phá vỏ. Trải qua chuyện này, sau này hắn ta sẽ không rời mắt khỏi bé con, tuyệt đối không tái phạm sai lầm hiển nhiên này nữa.

Hắn ta chưa nói xong lời cam đoan hứa hẹn thì Cổ Khê và Yêu Hoàng ở phía sau liền tiến vào.

Thời Uyên ngồi trên ghế vẫn không đứng đậy, Yêu Hoàng cũng không khách sáo giả tạo với hắn làm gì mà thẳng thừng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

Tuyết Mịch không kiềm được chui vào lòng Thời Uyên, bị hắn khẽ vuốt ve hai cái mới không nhúc nhích nữa. Chỉ có điều y vẫn cố gắng cuộn mình lại thành một cục trên đùi Thời Uyên như trước, ngay cả đầu rồng cũng hận không thể vùi vào trong bụng của Thời Uyên, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Ánh mắt nóng rực của Yêu Hoàng nhìn nguyên hình của bé rồng nhỏ yếu mềm mại, sừng rồng trên đầu vẫn chưa lột da lần đầu, hẳn là xúc cảm sẽ vô cùng non mềm. Nếu không phải do tên tiểu tử Long Thập Thất kia muốn chiếm lấy trứng rồng cho riêng mình, nếu có thể là người đầu tiên đúng lúc phát hiện ra trứng rồng sau khi được đưa tới trong cung thì giờ phút này người được bé rồng bám dính vốn phải là mình.

Yêu Hoàng vừa nghĩ như vậy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Long Thập Thất lại càng bất thiện, khi quay đầu đối mặt với Thời Uyên thì khuôn mặt lại tươi cười: "Nhiều năm không gặp, phong thái của Thời Uyên so với trước kia không hề giảm đi chút nào."

Thời Uyên không mặn không nhạt đáp lời: "Bệ hạ cũng vậy."

Yêu Hoàng cười sang sảng, cũng không lãng phí thời gian hàn huyên mà trực tiếp vào thẳng vấn đề chính: "Về chuyện nhóc rồng, điều kỳ lạ trong đó cũng rất nhiều. Phụ mẫu bổn hoàng đã phái người đi thăm dò, tuy rằng bây giờ vẫn chưa biết phụ mẫu là ai nhưng thiết nghĩ cũng là người trong Bạch Long nhất tộc. Long tộc nhánh núi rất nhiều, thuộc tính lại không giống nhau, Bạch Long ưa thủy, để thuận tiện cho nhóc rồng thì chi bằng đem trả lại cho Bạch Long nhất tộc, Thời Uyên nghĩ thế nào?"

Cổ Khê ở bên cạnh tiến lên, ý tứ vô cùng rõ ràng, hơn nữa bản thân hắn ta đã là Thượng thần rồi, mặc dù thời gian thành thần ngắn ngủi không bằng Thời Uyên nhưng vậy cũng đã đủ để nuôi nấng bé rồng.

Với lại còn có Yêu Hoàng nữa, lấy cái cớ vì Bạch Long mà đòi bé rồng về, chỉ sợ sau này Yêu Hoàng sẽ tự mình chăm sóc, nhưng mà cũng không sao, nuôi dưỡng ở bên cạnh Yêu Hoàng thì hắn ta cũng có thể nhìn thấy y mỗi ngày, vẹn toàn đôi bên.

Ngay lúc hai ngày đang vui vẻ tưởng tượng ngày ngày vui sướng khi có bé con thì Tuyết Mịch đang cuộn mình trên người Thời Uyên bỗng hóa thành hình người, hai tay ôm chặt lấy eo của Thời Uyên, quát bằng giọng sữa: "Ta không cần các ngươi! Ta chỉ cần Uyên Uyên thôi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Long Thập Thất: Nếu không có con chim chết tiệt kia thì bé con vốn phải là của ta!

Yêu Hoàng: Nếu không phải do Long Thập Thất thì bé con vốn nên là của ta!

Cổ Khê: Ta có màu da bạc giống với bé con, chẳng sợ chi cả.

Thời Uyên: Ừm, các ngươi đều nói đúng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play